Sunday, August 29, 2010

Con Đường VN

Mới biết đến một cuốn sách có cùng tâm huyết như cuốn "Chính Đề Việt Nam." Chính Đề VN đã tỏ ra là tiên tri (vì viết trước). Còn Con Đường Việt Nam có là cẩm nang hay không thì còn tùy. Nhưng từ đó đến nay chỉ thấy có 2 người để tâm huyết mà viết loại sách này. Lạ thật! Dân ta sao vậy nhỉ? 2 người trong số 80 triệu người, suốt 50 năm????

--------http://chanlachong.multiply.com/journal/item/18/18?replies_read=25

Giáp đã sống trong cái vỏ thiên tài đó

Giáp đã sống trong cái vỏ thiên tài đó trong hơn nửa thế kỷ. Đến nay thì sự thực đã được phơi bầy:

Trong suốt hai cuộc chiến 1946-1954, 1954-1975, Giáp và đảng Cộng Sản Việt Nam đã dựa vào Trung Cộng gần như toàn diện. Nay họ đã và đang trả món nợ đó, trả bằng cả số phận của dân Việt, bằng cả đất nước do tổ tiên để lại: quê hương đang mất dần vào tay người Trung hoa Cộng sản. -------- (Bác sĩ Nguyễn Lương Tuyền)

Monday, August 23, 2010

Phạm Minh Hoàng

Phạm Minh Hoàng, Phạm Minh Hoàng, bực cái dại của anh nhưng mà thương, mà tội cho anh và gia đình quá.

Saturday, August 21, 2010

Hơi ác đây. Nhưng phải nói thật thế này:

"Đừng ai nghĩ và làm như những 'Việt kiều yêu nước'. Mà HÃY ĐỂ DÂN TRONG NƯỚC TỰ CHỨNG MINH SỰ ĐỐN MẠT CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN. Những tiếp tay về văn hóa, về giáo dục, về kinh tế, về từ thiện đều là những hành động làm chậm lại tiến trình giải thể cộng sản." HĐ.

Ngô Bảo Châu

Nói thêm:

NBC viết: "Có một vài bác không quen, bình thường cũng tỏ ra rất hiểu biết, lần này cứ thắc mắc về chuyện NBC [Ngô Bảo Châu] là lề trái hay lề phải.? Xin thưa, bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do."

Tôi dám chắc rằng đây là những dòng NBC viết để trả lời những con cừu lề trái. Vì những con cừu lề phải luôn cho là "đã là cừu thì phải đi lề phải", nên chúng không hỏi.
"bám theo lề là việc của con cừu." (Ngô Bảo Châu).----Ha ha. Lại tìm được một người nói hộ trước công chúng điều mình đã từng tâm sự với bạn bè. Mặc dù chỉ na ná thôi.

Hồi đó mình bảo: "Dân Việt bây giờ cũng giống như đàn bò đàn dê đang đi kiếm ăn, người ta muốn dân đi đường nào thì chỉ cần đặt vài cái rào thô sơ ở hướng đi ngược lại. Và ai cũng có cảm giác tự do được đi tới, dù chả biết đi tới đâu."

Và cái nhu cầu được tự do đi tới nơi vô định đó chính là cái bản năng của các bộ tộc du mục, các giống dân hoang dã thời xa xưa. Để thỏa cái bản năng này, dân du mục nhiều khi đã phải bỏ lại sau lưng những tài sản quí báu cả về vật chất lẫn tinh thần. Đó chính là lý do tại sao đã không tồn tại một nền văn minh du mục nào. NHƯNG CÁI VĂN HÓA DU MỤC THÌ CÓ THỂ VẪN TỒN TẠI VÌ NÓ LÀ BẢN NĂNG ĂN CƯỚP VÀ PHÁ HOẠI THIÊN NHIÊN CỦA CON NGƯỜI MAN DÃ.

Friday, August 20, 2010

Phạm Minh Hoàng

"Ông Hoàng ĐHBK Sài Gòn bị bắt đó. Bộ không đọc báo à."

"Trời, tưởng nói chuyện mục sư Hoàng. Thế này nhé: Qui luật về bó đũa: Cây đũa nào lỏi ra khỏi bó sẽ bị gẫy trước tiên. Vậy, để không bị gẫy, không phải là đừng lỏi ra khỏi bó mà là đừng nhập vào bó đũa."

Wednesday, August 18, 2010

Hóa ra cái Yahoo!360 biến thành Yahoo!Pulse

Hóa ra cái Yahoo!360 biến thành Yahoo!Pulse:http://pulse.yahoo.com/y/blog?page=15

Wednesday, August 4, 2010

Thế nào là yêu nước (bis)

Từ một câu trên Blog của ai đó:

"Xin Quốc hội thực hiện quyền tự do báo chí cho nước ta bằng với chế độ thực dân Pháp.”

Một người trả lời:

Nói chung thời Pháp thuộc cũng có nhiều cái tốt hơn bây giờ, nhưng đánh đuổi Pháp là đúng chứ chẳng có gì sai, bằng chứng là VNCH đã phát triển tốt hơn rất nhiều so với thời Pháp thuộc.

Tôi bị chữ “đánh” của câu đó ám ảnh và lên tiếng:

"nhưng đánh đuổi Pháp là đúng chứ chẳng có gì sai," Đương nhiên rồi bạn. Nãy giờ đâu có ai nói đuổi Pháp là sai đâu. He he. Tuy nhiên rất nhiều quốc gia thuộc địa của Pháp đã được trả độc lập mà chả tốn một giọt máu dân nào. Dù sau đó có ở trong Liên Hiệp Pháp nhưng hiện nay tiến bộ hơn VN rất nhiều.

"VNCH đã phát triển tốt hơn rất nhiều so với thời Pháp thuộc": lại đúng nữa. Chỉ vì dân ta thực sự làm chủ dân ta, chứ không phải một dúm người cưỡi đầu cả nước theo kiểu thực dân và độc tài còn hơn phong kiến. Mà dân ta thì vốn thông minh, cần cù và nhất là biết yêu nhau.

Và có một bạn đồng quan điểm nhưng lại bảo rằng bố bạn ấy nói (chứ không phải tự nghĩ).

Câu  “Tuy nhiên rất nhiều quốc gia thuộc địa của Pháp đã được trả độc lập mà chả tốn một giọt máu dân nào.” bố của tui hay nói. Người dân VN tin lời xúi giục nên bỏ mạng biết bao nhiêu...


Và câu phát triển dẫn đến kết luận trở thành như sau, được nêu do bạn trẻ nghĩ rằng phải “đánh đuổi” Pháp chứ không còn cách nào khác.Và câu phát triển dẫn đến kết luận trở thành như sau, được nêu do bạn trẻ nghĩ rằng phải “đánh đuổi” Pháp chứ không còn cách nào khác.
Và câu phát triển dẫn đến kết luận trở thành như sau, được nêu do bạn trẻ nghĩ rằng phải “đánh đuổi” Pháp chứ không còn cách nào khác.
Và câu phát triển dẫn đến kết luận trở thành như sau, được nêu do bạn trẻ nghĩ rằng phải “đánh đuổi” Pháp chứ không còn cách nào khác.
Rồi câu phát triển dẫn đến kết luận trở thành như sau, được nêu do bạn trẻ nghĩ rằng phải “đánh đuổi” Pháp chứ không còn cách nào khác.

Thực ra chuyện gì làm thì cứ làm, chuyện gì đến thì sẽ đến, ko thể ngồi chờ sung rụng được.

Theo HĐ tôi, “Làm gì cứ làm, chuyện gì đến sẽ đến” là một vấn đề triết học, khi áp đặt nó vào lịch sử và thực tế thì thường khập khiễng. Nó dùng để an ủi khi người ta bế tắc hoặc để nói về một tương lai mờ mịt. Nó không bao giờ dùng để giải thích lịch sử được.

Để tránh suy nghĩ tiêu cực ấy, tôi viết trả lời:

Câu "người dân VN tin lời xúi giục nên bỏ mạng biết bao nhiêu" là câu đáng suy ngẫm hơn. Nó lại là phản đề của câu "làm chuyện gì thì cứ làm" để tránh cảnh "chuyện gì XẤU đến thì sẽ đến VỚI CON CHÁU TA". Thời kháng Pháp, biết bao người có chí và có trí (trí vì biết mưu tìm một nền độc lập thực sự không qua ngả sắt máu hay thoát ách này lại vào tròng kia) như Phan Bội Châu hay Nguyễn Thái Học mà chỉ vì không biết tuyên truyền và nói dối cũng như không có hậu thuẫn của đại cường nên bị phản bội bởi chính người đồng bào xảo trá của mình.
Thế nên chuyện cần tập trung mà làm hiện nay là Phản Tuyên Truyền và Chống Nói Dối. Muốn vậy phải bình tĩnh và sáng suốt. Thái độ bình tĩnh đôi khi có vẻ "ngồi chờ sung rụng", vấn đề là người bình tĩnh cũng không nhẩy đong đỏng lên chống những người "có vẻ cực đoan".

Từ một nhận định chân thực về quyền tự do báo chí, nêu rằng hiện nay không bằng thời bị đô hộ bởi ngoại bang. Chúng ta khám phá thêm rằng cần phải có nhiều nhận định chân thực nữa về mọi sinh hoạt của người dân nước ta để gỡ bỏ những miếng da che mắt (ngựa) đang tồn tại trên mặt dân ta suốt hơn nửa thế kỷ qua.

Hồng Đức