Saturday, December 31, 2011

để cho dân đói, thế mà

"... để cho dân đói, thế mà cũng có những thế hệ điên cuồng tôn sùng lãnh đạo tàn bạo, dâm đãng, vô đạo đức, quý trọng hắn hơn thần thánh. Trong khi cả triệu người khóc lóc thảm thiết, thương tiếc tên bạo chúa, thì cũng có biết bao nhiêu người chờ cơ hội để được thoát ra khỏi cái Cường Thịnh Đại Quốc nầy.---Chế độ giáo dục nhồi sọ nào cũng có một lũ người cuồng nhiệt với cái óc bả đậu cả." -----Trúc Giang----- Minnesota ngày 28-12-2011

Monday, December 5, 2011

Thơ thời nay

Hổm rày thấy mấy bài thơ, tui không để ý vì nhiều lẽ. Trong đó có cái lẽ là "trong thời buổi VN bây giờ, chỉ có thơ láo và thơ chửi. Mà bản chất của nghệ thuật không phải là để nói dối hay để chửi bới gì ai. Nghệ thuật chỉ để ca tụng chân thiện mỹ.

Tuy nhiên, vì dân Việt ta lại thích thơ nhất so với các loại hình nghệ thuật khác. Và vì thế "người ta" đã dùng thơ theo kiểu hiếp dâm thơ, cũng như TCS đã dùng nhạc theo kiểu hiếp dâm nhạc, để mà ca tụng những thứ rác rưởi và nói dối (hay nói thật cái tâm ngu tối của tác giả). Tôi không đặt nặng chuyện tác giả đó thật bụng ca tụng hay ca tụng vờ để kiếm điểm, nếu lỡ đọc thơ, tôi quan tấm đến "sự thật" trong đó.

Và tôi phải nhắc một điều: "DÂN TA CÒN KHỔ LÀ VÌ CÒN TIN VÀO CÁI GỌI LÀ ĐẠO ĐỨC CỦA ÔNG HỒ." Chứ không phải chỉ có bây giờ bọn lãnh đạo đảng mới đểu như thế.

--- Nhân nào quả nấy, cây nào trái nấy. Cha nào con nấy, cá mè một lứa, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nồi nào vung nấy,... Ông bà ta đã dạy đi dạy lại rồi. Hồi đầu thị ngạn! Hỡi dân ta, hãy mở "tâm nhãn" ra mà sống.

Monday, November 28, 2011

Thư riêng cho em.

Mỗi dân tộc đều có số của mình do tính khí của dân tộc đó.

Dân ta khổ vì thích nói dối, thích nịnh, thích đè đầu người khác, nhiều tính xấu hơn so với dân khác.

Ta hiếu khách, niềm nở, nhã nhặn ư? Chỉ với người lạ mà ta vốn đã sợ ngay từ đầu mà không biết tại sao, khi đã biết họ là ai rồi thì ta không lịch sự nữa.

 Ta nề nếp tôn ti trật tự ư? Vì gia trưởng và vì con cái, em út quá hèn thôi.

Sống với các dân tộc khác mới thấy cá tính dân Việt mình "kỳ" lắm. Bị tụi nói dối nó đè đầu cưỡi cổ mãi là đúng.

Phải ít nhất hai thế hệ nữa mới có thay đổi. Hãy nhớ điều này và bảo thằng con em nhớ giùm để làm chứng điều anh nói lỡ mai kia mình già rồi mà chưa có thay đổi. Anh nói vì anh cảm giác có một cái qui luật gì đó mà anh không rõ lắm. Nó sẽ thay đổi nhưng không sớm như một số người tưởng. 50 năm nữa, lúc đó VN đứng hàng thứ bét trong toàn thế giới về vấn đề an sinh xã hội, kéo theo là văn học, nghệ thuật, tôn giáo... nhưng kinh tế có thể hàng thứ 5 thứ 10 gì đó trên tổng số hơn 100 nước. Có thể có vài tác phẩm văn học tuyệt tác nhưng không nhiều nhà văn, nghệ sĩ để có thể có một nền văn học VN, nền nghệ thuật VN...

Tin anh đi. Không phải là bi quan nhưng mà trong các thời "mạt" thì nó vẫn thế.

Sunday, November 20, 2011

Lại trò lưu manh cũ. (CS thì có từ chuyện nào, dù cũ, dù tởm)

Dân phòng tấn công linh mục Thái Hà ngay trong phòng thánh

VRNs (20.11.2011) - Hà Nội - Lúc 16:45 PM, ngày 20.11.2011 đang lễ cho thiếu nhi chiều một ông dân phòng xông thẳng vào nhà thờ, leo lên cung thánh, cầm thuốc lá dí vào mặt linh mục Martin Vũ Đồng Tùng, uy hiếp tinh thần của cha Tùng và các cháu thiếu nhi ngay lúc cử hành phụng vụ ngày Chúa Nhật.

Các huynh trưởng đã phải tiến lên cung thánh để buộc người dân phòng này rời khỏi cung thánh và nhà thờ. Trước đó, người dân phòng này đã chửi bới rất nhiều bên ngoài nhà thờ trước sự chứng kiến của đông công an.

Anh Bắc chứng kiến trực tiếp cho biết nhận xét của mình: “Hành động côn đồ của dân phòng này, khiến các em thiếu nhi vô cùng sợ hãi. Nhất là khi cách cổng nhà thờ vài chục mét, công an , cảnh sát cơ động tập trung rất nhiều. Ngay trước cổng nhà thờ và trong sân nhà thờ rất nhiều thanh niên không phải giáo dân lởn vởn đầy vẻ đe dọa”.

Đây là một hành động trực tiếp gây tổn hại nghiệm trọng đến đời sống tôn giáo và cũng là bằng chứng chính quyền thúc đẩy việc phá rối tôn giáo.




Nguồn : http://www.chuacuuthe.com

Cập nhật ảnh từ Facebook Người Buôn Gió

Thursday, November 17, 2011

quần chúng tự phát

Có thể họ đích thực là quần chúng tự phát. Họ phá hoại người CG ở Thái Hà không do ai xúi bẩy. Và nếu vậy, không cần cầm cái hộ chiếu VN, chỉ nội mở miệng ra nói bằng tiếng Việt là tôi đã thấy nhục nhã vô cùng.

Monday, October 24, 2011

Teens ở Vista

Hôm qua dự một buổi mít tinh của học sinh cuối cấp của 3 trường trung học ở thành phố Vista. Các em được tổ chức biểu tình ôn hòa phản đối vi phạm nhân quyền ở Trung Quốc, Việt Nam, Srilanca, Ấn Độ, vân vân,.. Điều làm mình "ấn tượng" nhất là sự trật tự của các em. Nghĩ tới cảnh "chăn dê" ở VN, mình thực sự kính nể đám teen của Mỹ. Cả ngàn đứa trẻ, mà khi diễn giả nói chuyện, không một tiếng xì xào và thường xen vào những tràng vỗ tay hay "à", "ồ" tùy theo cảm xúc của câu chuyện. Mình cứ tưởng dân Việt lễ phép nhất thế giới. Hóa ra nhầm to. (Không biết làm thế nào để lấy ảnh từ phone ra. Nó cho free, và không có dây cộ gì ráo. Chụp được hình 1 học sinh cầm affiche có ảnh và tên "Father Nguyen Van Ly".)

Wednesday, September 28, 2011

9 năm VNCH

9 năm "độc tài dưới triều Ngô Đình Diệm" chiến tranh liên miên, hàng ngàn ngôi trường mới cho thiếu nhi đã "tự mọc lên", hàng trăm bệnh viện và trạm y tế đã "tự hiện ra". Dân sinh "ngẫu nhiên" tiến một bước nhẩy vọt.

--- Lại nữa, không hề thấy có một tượng đài vĩ đại nào để khoe khoang (hay để đàn em bòn rút). Tất cả những tượng đài có được dành cho người "bị toàn dân căm ghét" hóa ra chỉ là một bài hát của nhạc sĩ Thanh Nam.  So sánh với 36 năm dân chủ tự do Hòa Bình bây giờ.

Sunday, September 25, 2011

Hồ Chí Minh đã chuẩn bị để sử dụng chiêu bài dân tộc như thế nào?

Hồ Chí Minh đã chuẩn bị để sử dụng chiêu bài dân tộc như thế nào?

Ngày 11-11-1924 Hồ Chí Minh đến Quảng Châu, miền Nam Trung Quốc trong vai trò phụ tá cho Borodin trưởng đoàn Liên Xô bên cạnh chính phủ Trung Hoa Quốc Gia. Trong vai trò này và đồng thời cũng là một vỏ bọc kiên cố cho một điệp viên cao cấp của Quốc Tế CS, Hồ Chí Minh (lúc ấy còn mang tên Nguyễn Ái Quốc), lấy bí danh Lý Thụy đã có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật Trung Cộng trong bí mật, nhưng quan trọng hơn và, đáng nói ở đây là, những giới chức thuộc Trung Hoa Quốc Dân Đảng. Thậm chí ông ta đã được phu nhân của lãnh tụ Tôn Dật Tiên tiếp kiến và giúp đỡ tận tình. Dĩ nhiên không phải với tư cách là một điệp viên của Quốc Tế CS, mà với tư cách là một người Việt Nam “yêu nước”. Khi mối liên hệ giữa Trung Hoa Dân Quốc và Liên Xô tạm ngưng từ 1927, Họ Hồ theo phái bộ Borodin trở về Nga, rồi từ đó trở lại Thái Lan qua ngả Âu Châu. Tại Thái Lan ông tiếp xúc với những kiều bào yêu nước, để lập nên đảng CS Xiêm (tên gọi Thái Lan thời ấy). Tuy mang tên là đảng CS Xiêm, nhưng đảng viên hầu hết là người Việt và người Hoa. Có lúc ông đã mặc áo sư vào ẩn náu trong các chùa chiền, để dễ dàng bí mật chỉ huy. Theo Hoàng Văn Hoan, trong thời gian HCM ở Thái Lan, từ 1928 đến 1930, có một đồ đệ của cụ Phan Bội Châu là Đặng Thúc Hứa, tục gọi Cố Đi (mất năm 1931), đã hết lòng giúp đỡ các tổ chức yêu nước ở đây, kể cả các nhóm CS, vì nghĩ họ đều là người yêu nước muốn đánh đuổi Pháp thc dân giành độc lập cho tổ quốc.
Khi Cộng Sản còn yếu nó thường phải dựa vào uy tín, thế lực của người quốc gia phi cộng sản để che giấu bộ mặt thật đáng ghét, hay chưa có tiếng tăm. Ở đâu cũng vậy chứ không cứ gì ở Xiêm.
Cũng chính Hồ Chí Minh đã xâm nhập, thao túng, lũng đoạn các tổ chức người Việt yêu nước ở Hoa Nam như Tâm Tâm Xã của các thanh niên đồ đệ của cụ Phan Bội Châu, Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội, gọi tắt là Việt Minh, của cụ Hồ Học Lãm, một đồng chí của cụ Phan, và cả Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh hội của cụ Nguyễn Hải Thần.
Chính Nguyễn Ái Quốc đã chiêu dụ nhóm thanh niên nhiệt thành trong Tâm Tâm Xã như Hồ Tùng Mậu (cháu cụ Hồ Học Lãm), Lâm Đức Thụ, Phạm Hồng Thái, Lê Hồng Sơn... theo ông ta để dần dần biến tổ chức này thành Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội, là cái nhân của Đông Dương Cộng Sản Đảng vào năm 1930.
Trong hồi ký Giọt Nước Trong Biển Cả mà chúng tôi đã phân tích tóm tắt trong cuốn Hồ Chí Minh - Nhận Định Tổng Hợp, chương 33 (1bis), Hoàng Văn Hoan còn nói kĩ về việc Hồ Chí Minh sau khi từ Nga trở về Trung Hoa, vào năm 1940, đã hướng dẫn, chỉ thị cho nhóm Hoàng Văn Hoan (Lý Quang Hoa) Phạm Văn Đồng (Lâm Bá Kiệt) và Võ Nguyên Giáp (Dương Hoài Nam)... lợi dụng uy tín và lòng chân thành của cụ Hồ Học Lãm ra sao để xâm nhập rồi tiếm danh tổ chức của ông là Việt Nam Độc Lập đồng minh hội, mà chính ông Hồ Học Lãm đã đặt tên tắt là Việt Minh. Cũng chính Hồ Chí Minh đã chỉ thị đàn em phải tách ra khỏi tổ chức của đại tá Trương Bội Công, người Việt Nam Quốc Gia nhưng thuộc quân đội của Trung Hoa Quốc Dân Đảng. HCM sợ một đại tá của THQDĐ không dễ bị đánh lừa và lợi dụng như cụ Hồ Học Lãm tính tình cởi mở chân thành (khoảng đầu năm 1945 họ Trương bị Cộng Sản giết).
Khi Hồ Chí Minh về nước lập ra Mặt Trận Việt Minh ngày 19-5-1941 tại Pác Bó là ông ta đã lập lờ đánh lận con đen, khiến nhân dân trong cả nước có thể hiểu lầm rằng đây là một mặt trận của các nhà cách mạng ái quốc như Hồ Học Lãm, Nguyễn Hải Thần.
Hồ Chí Minh cũng đã xâm nhập, lợi dụng Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh hội do cụ Nguyễn Hải Thần làm chủ tịch.
Theo Hoàng Văn Đào, một chiến sĩ lão thành thuộc Việt Nam Quốc Dân Đảng, trong cuốn Lịch Sử Đấu Tranh Cận Đại, 1927-1954, Việt Nam Quốc Dân Đảng (ấn bản thứ 5, năm 2006, trang 185), thì trong khi các nhà cách mạng thuộc các đảng phái Quốc Gia làm lơ hay còn do dự chưa biết xử trí ra sao, trước câu hỏi có nên xung phong về nước tranh đấu, khi thế chiến II sắp kết thúc không, thì (nguyên văn): Trước hội nghị, duy chỉ có ông Hồ Chí Minh giơ tay xin xung phong.”... “Ông ta liền được cấp đầy đủ giấy tờ và công tác phí là 20 vạn Quốc Tệ và 20 thanh niên cán bộ, do ông ta tự ý lựa chọn những phần tử dễ điều khiển, mà hầu hết là đảng viên VNPQĐMH.[1]
Trước khi xuất phát, ông Hồ cùng đoàn cán bộ đã tuyên thệ dưới cờ của Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội, nguyện trung thành với VNCMĐMH.
Với hành động này Hồ Chí Minh đã đi bước trước và chiếm lợi thế hoàn toàn hơn các đảng phái quốc gia khác. Đồng thời còn dựa vào uy tín và thành tích của các đảng phái đó để có thể lôi cuốn quần chúng nhân dân trong nước ủng hộ Mặt Trận Việt Minh của CS. Ta đã biết Cộng sản rất sở trường về kỹ thuật vận động, lôi cuốn quần chúng.[2] Mà ông Hồ thì rành hơn ai hết về xảo thuật xâm nhập, thao túng rồi lợi dụng danh nghĩa các đảng quốc gia để dễ đánh lừa nhân dân chất phác, cả tin với chiêu bài dân tộc giả dối.
Đó là đối với các đảng phái Quốc Gia. Họ Hồ còn khôn khéo chinh phục được các nhân vật trọng yếu trong Trung Hoa Quốc Dân Đảng, như tướng Trương Phát Khuê cũng qua trung gian VNQDĐ. Khi ông ta từ biên giới VN vào lãnh thổ Trung Hoa bị bắt thì lại chính mấy lãnh tụ VNQDĐ là Vũ Hồng Khanh và Nghiêm Kế Tổ đã can thiệp với tướng Trương Phát Khuê để xin thả ông ta ra cùng với lãnh tụ Nguyễn Tường Tam của VNQDĐ.
Chẳng những thế, cũng với mục đích tranh thủ sự ủng hộ của Hoa Kỳ, Hồ Chí Minh tự đặt mình vào vị thế đồng minh với Liên Xô, lúc ấy hãy còn là đồng minh với Mỹ, để chỉ thị cho đàn em tìm cách cứu các phi công Mỹ bị Nhật bắn rơi ở Cao Bằng, gần biên giới Việt Trung. Rồi ông ta đích thân đi bộ nhiều ngày vượt biên giới để mang một phi công Mỹ tên là William Shaw tới Côn Minh trao tận tay cho tướng Claire Chennault tư lệnh Không Đoàn Flying Tigers (Hổ Bay), cũng là tư lệnh các lực lượng Mỹ trấn đóng ở Hoa Nam. Vị tướng này đã tiếp HCM và tặng ông ta bức chân dung của mình với hàng ch đề tặng sẽ được ông Hồ lợi dụng để khoe với đồng bào rằng ông ta được Hoa Kỳ ủng hộ.
Trong số những sĩ quan Hoa Kỳ tỏ ra có cảm tình hay hành động giúp đỡ Việt Minh vào thời gian đó, lịch sử còn ghi những cái tên như Paul Helliwell, đại tá, trưởng lưới tình báo Mỹ tại Trung Hoa, Charles Fen, Trung úy, trưởng toán tình báo địa phương có cái tên dễ thương là Dear Team (nhóm con nai), và Archimedes Patti, đại úy OSS (tiền thân của CIA), tác giả cuốn Why Vietnam? Prelude to America’s Albatross, một tác phẩm khá đồ sộ, ảnh hưởng tai hại cho hàng ngũ người Việt Quốc Gia, vì phải nói thực tác giả đã bị Hồ Chí Minh mê hoặc, luôn luôn tin lời ông ta nói dối rằng mình không phải Cộng Sản. Ngày “Quốc Khánh”, 2-9-1945 viên đại úy này đã được Hồ Chí Minh mời tham dự trên khán đài danh dự, nhưng đã khước từ, chỉ “xin được đứng trong đám đông để dễ quan sát mọi sự”. Nhưng ngày hôm trước, Patti đã nhận lời dùng dạ tiệc với họ Hồ và hai phụ tá là Hoàng Minh Giám và Võ Nguyên Giáp. Tại bàn tiệc Patti ngồi bên phải Hồ Chí Minh đối diện với Võ Nguyên Giáp.
Tất cả các hoạt động của Hồ Chí Minh kể trên đều nhắm một mục tiêu là vận dụng một cách hữu hiệu chiêu bài dân tộc theo đúng sách lược của Lê-nin. Với sách lược này, ông ta đã đi trước các đảng phái quốc gia và đã thành công trong cuộc cướp chính quyền ngày 19-8-1945. Lịch sử đã ghi ngày đó là ngày Cách Mạng Tháng Tám. Dù ghét Hồ Chí Minh và đảng CS đến đâu chúng ta cũng không thể nói họ đã cướp công của người quốc gia.
Vì theo chính tài liệu của Việt Nam Quốc Dân Đảng lãnh tụ của Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội là Nguyễn Hải Thần chỉ về đến Hà Nội sau khi mọi sự đã xong xuôi, Hồ Chí Minh đã trở thành chủ tịch nước và đã đọc bản Tuyên Ngôn Độc Lập ngày 2-9-1945, trước hàng vạn dân thủ đô, trong đó có cả hàng giáo phẩm Công Giáo và Phật Giáo, theo lời tường thuật của đại úy Patti có mặt tại chỗ. Còn Vũ Hồng Khanh và các đồng chí của ông thì mãi đến 20 tháng 10 mới về đến Hà Nội (xem Hoàng Văn Đào nói trên, tr. 242). Cho nên nếu bảo rằng trong cuộc nổi dậy chống thực dân Pháp hồi giữa năm 1945 cũng có các đơn vị của VNQDĐ, thì cũng đúng. Ví dụ VNQDĐ đã chiếm đóng 3 tỉnh là Hà Giang, Vĩnh Yên và Hà Đông trong một vài ngày, và một số đồng chí gan dạ dám chống lại Việt Minh như Quảng Dưỡng, Nguyễn Thế Nghiệp, Đào Chu Khải và vợ chồng Nguyễn Ngọc Sơn đã hy sinh. Chúng tôi nhắc lại một vài chi tiết này để ghi nhớ công ơn của VNQDĐ và lên án sự vô ơn, bội phản và tàn ác của Việt Minh. Nhưng không thể nào không ghi đúng sự thật là vai trò lãnh đạo cuộc nổi dậy toàn quốc không do các lãnh tụ Việt Quốc hay Việt Cách, mà do Hồ Chí Minh đảm nhận.
Nếu Hồ Chí Minh không khéo áp dụng chiêu bài dân tộc theo sách lược Lê-nin, thì không thể nào lại có thể “cướp chính quyền” (chữ của VM thường dùng) một cách nhanh chóng và rộng rãi như vậy. Chính chiêu bài này đã làm cho “trong các cơ quan dân sự quân sự của nnước, đâu đâu cũng chỉ thấy ủng hộ, không một mảy may chống đối Việt Minh Cộng Sản,” như Hoàng Văn Đào đã ghi trong cuốn sử của Việt Nam QDĐ (SĐD trang 213).
Nói tóm lại, các đảng phái Quốc Gia ngay từ những ngày đầu đã dung túng, tiếp tay cho Hồ Chí Minh, cứu Hồ Chí Minh thoát tù Trung Hoa QDĐ, và lại cấp tiền bạc, vũ khí và nhân lực cho Hồ Chí Minh đi tiên phong về nước làm cuộc Cách Mạng Tháng Tám thành công.
Vào lúc đó sự việc xảy ra như vậy còn có thể thông cảm phần nào, vì chưa ai biết rõ về con người gian xảo quỉ quyệt và ác độc HCM, hơn nữa phần đông các lãnh tụ Quốc Gia ở Hoa Nam lúc ấy cũng không am tường về chiến lược sách lược và kỹ thuật đấu tranh của Lê-nin.
Nhưng sau Cách Mạng Tháng Tám, Hồ Chí Minh và đồng đảng đã để lộ phần nào bộ mặt thật, muốn nắm trọn quyền trị nước, các đảng Quốc Gia lại một lần nữa trúng kế của Hồ Chí Minh ngửa tay nhận 70 ghế trong cái Quốc Hội đầu tiên và một số ghế trong chính phủ Liên Hiệp. Hơn nữa lãnh tụ Vũ Hồng Khanh lại cùng với Hồ Chí Minh đặt bút ký vào hiệp định sơ bộ 6-3-1946, để cho quân Pháp vào miền Bắc. Những lỗi lầm đó đã gây biết bao tổn thất cho người Quốc Gia yêu nước.
Có bao giờ chúng ta công khai nhận lỗi lầm trước quốc dân không?
Nhưng chúng ta hãy nhìn lại lịch sử cuộc chiến Việt Nam từ 1946 và tự hỏi: Tại sao phe Cộng ban đầu chỉ có khoảng từ ba tới năm ngàn đảng viên với vũ khí thô sơ mà rồi đã thắng được đại quân của Pháp và quân đội Quốc Gia? Tại sao Cộng quân chịu sự kỷ luật sắt của các lãnh tụ Cộng Sản đ xông ra chiến trường trong khi cầm chắc cái chết? Có những chiến sĩ CS đã bị xích chân vào xe tăng để quyết tử, chứ không bỏ chạy trước hỏa lực hùng hậu của quân Pháp. Chuyện này tưởng là dã man và hầu như không thể tin được. Nhưng nếu ta hiểu mãnh lực của chiêu bài dân tộc, thì thấy không có gì lạ.
Du kích chiến, chiến tranh nhân dân, chiến pháp lấy ít đánh nhiều, lấy yếu đánh mạnh của Mao Trạch Đông mà CS Việt Nam tận dụng được là nh có chiêu bài dân tộc của HCM. Cộng Sản đã nhân danh tổ quốc, nhân danh lòng ái quốc để làm ra những điều không thể tưởng tượng, dù nó dã man, phi lý đến đâu chăng nữa. Vì lúc ấy phe Quốc Gia chúng ta chưa có ai biết để vạch mặt chiêu bài ái quốc giả dối của họ Hồ.
Quả thực phe Quốc Gia chúng ta, từ thời các ông Hồ Học Lãm, Trương Bội Công, Nguyễn Hải Thần hay Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tưng Tam, Trương Tử Anh trước 1945, cho đến Quốc Trưởng Bảo Đại, với các Thủ Tướng Nguyễn Văn Xuân, Nguyễn Phan Long, Trần Văn Hữu, Nguyễn Văn Tâm, Bửu Lộc... không có ai hiểu được mưu mô hiểm độc, xảo trá nằm trong cái chiêu bài ái quốc, chiêu bài dân tộc cũng như tác dụng ghê gớm của cái chiêu bài đó đối với nhân dân Việt Nam đã quá đau khổ tuyệt vọng trong tám chục năm bị ách thống trị của Thực Dân Pháp.
Tuy nhiên nhìn vào lịch sử một cách khách quan, thì thấy chúng ta đã có một người hiểu rõ nội dung và tác dụng của cái chiêu bài dân tộc giả dối của Hồ Chí Minh và biết sử dụng chủ nghĩa dân tộc và lòng yêu nước nồng nàn, để hóa giải cái chiêu bài ấy bằng cách không ngừng tranh đấu bằng những phương tiện ôn hòa cho nền độc lập của Việt Nam là ông Ngô Đình Diệm. Ông Diệm cũng là người duy nhất trong số các nhân vật quốc gia tên tuổi đã không mắc lừa để thỏa hiệp với ông Hồ trong các chính phủ liên hiệp.


[1] Việt Nam Phục Quốc Đồng Minh Hội, có xu hướng QTCS, trái với Việt Nam Quang Phục Hội của cụ Phan Bội Châu.
[2] Agit-Prop (có nghĩa là Khuấy Động và Tuyên Truyền, có ý nói cơ quan khuấy động hay vận động quần chúng và tuyên truyền) là một bộ phận vô cùng quan trọng trong các đảng CS hay chính quyền CS khắp nơi trên thế giới. Trong cuốn Ai Giết Hồ Chí Minh? chúng tôi đã dành 2 chương để bàn về Agit-Prop.

Trích "Hồ Chí Minh, Ngô Đình Diệm và cuộc chiến Quốc Cộng" của Minh Võ (sách sắp xuất bản 11/2011)

Con Cháu Các Cụ Cả (5C)

Con Cháu Các Cụ Cả (5C)

Thể theo lời đố đểu của bạn TDN và tư tưởng chủ đạo nhằm giải đáp vấn nạn "Con cháu các cụ cả là gì" của bờ-lóc-gơ Ngốc, "Thằng Đểu" tôi xin trịnh trọng giải thích trong tinh thần rất đểu một cách hoành tráng như sau. Thằng Đểu tôi xin nói trước là câu trả lời sẽ rất ngắn gọn, chỉ vừa đủ để trả lời câu đố, nhưng cũng sẽ rất sâu sắc và súc tích để mọi độc giả cũng như mọi bờ-lóc-gơ nói riêng và quần chúng nhân dân Việt Nam gồm những người nói và viết được tiếng Việt hoặc nghe được cũng đủ nói chung, không loại trừ những người nước ngoài mà có học tiếng Việt nên có thể hiểu được không nhiều thì ít tiếng Việt để có thể hiểu được câu trả lời ngắn gọn của tôi mà thực ra là một cuộc đấu tranh tư tưởng suốt nhiều đêm liển kể từ sáng hôm nay. (Phù.) (Được một đoạn chưa ta?)
Một là. Ai cũng biết con là... con. Đây là một chân lý, không có gì có thể làm thay đổi được. Và cũng với chân lý đó, cháu là cháu, tuyệt đối đúng như thế. Nếu chưa hiểu xin tham khảo bài "CÔCC".
Hai là. Các cụ là một cặp từ nhất thống không thể tách rời thành các và cụ được vì nếu vậy nói lái lại sẽ rất rất đểu. Các cụ là một danh từ số nhiều để chỉ nhiều cụ chứ không phải một cụ mặc dầu như đã nói trước các cụ là một cặp từ nhất thống. Và các cụ đây là chúng ta, chúng ta là cụ, những người mang trọng trách lèo lái con thuyền quốc gia dù cho nó là thuyền hay nó là rùa lật ngửa đi nữa. (Vỗ tay.)
Hai là. Cả là một từ, hay ngày xưa gọi là chữ, mà từ là một tập hợp gồm một hay nhiều chữ cái mà ngày xưa gọi là mẫu tự. Cả là một từ... đơn, không phải từ kép. (Chờ vỗ tay. Nhưng không vỗ theo, ra cái vẻ đang nôn nóng muốn tiếp tục. Tiếp.) Vậy từ đơn cả có nghĩa là tất cả. (Vỗ tay. Lâu)
Hai là. Lịch sử Trung Quốc có ghi, khi Vi Tiểu Bảo thành danh mới nhớ lại má má của y là Vi Xuân Hương vốn làm nghề kỹ nữ nghĩa là nghề gái ôm hay gái bao hay gái sẽ đi trường phục hồi nhân phẩm, nhớ lại má má y, y nói sẽ về xây cho má má y một cái Lệ Thu Viện, một cái Lệ Hạ Viện, một cái Lệ Đông Viện để nhớ mãi những ngày má má y còn làm việc đầu tắt cái gì gì tối ở Lệ Xuân Viện khi xưa. Và cũng chính nhờ cái Lệ Xuân Viện đó mà má má y có được y. Lúc khai lý lịch để vào đảng, Vi Tiểu Bảo đã phải hỏi má má y xem tên của gia gia y là gì để nhờ nữ cận vệ kiêm tình nhân lý tưởng Song Nhi ghi hộ. Thì má má y trả lời rằng má má y không biết nữa, chỉ nhớ cái đêm hôm mà tính ngược lại thì là đêm hoài thai Vi Tiểu Bảo đó, má má y đã phục vụ cho 5 người khách, một nho sinh người Hán, một võ sĩ Mãn Châu, một đại tướng Mông Cổ, một tên khất cái người Hồi và một tu sĩ Tây Tạng, tức là đủ cả 5 tộc Hán-Mãn-Mông-Hồi-Tạng, chả biết người nào là cha thực của thằng con yêu quí của bà mà có lẽ là của cả năm người. Thế nên Vi Tiểu Bảo là con tạp chủng, hay đa chủng cũng vậy mà đa hệ cũng đúng.
Nay xét. Câu thành ngữ "con cháu các cụ cả" như đã dẫn ở trên và theo tinh thần của tư tưởng vĩ đại trong bài "CÔCC" đã đăng ở cái bờ-lóc của Thằng Đểu, là một câu để chỉ con cháu của "tất CẢ chúng ta". Các đồng chi phải nghiêm khắc phê và tự phê về những động thái đến tham quan các viện mà không có thứ tự trật tự, không chịu đăng ký kinh doanh, à không, đăng kí danh tính, chỉ hớt hơ hớt hải lo kiếm cho được em huy hoàng nhất và hùng hà hùng hục thi đua rồi hổn hà hổn hển thở quên hết mọi sự để đến nỗi đến khi các bà kỹ nữ sanh ra con thì không thể nào làm khai sinh đúng tên họ cha của đứa trẻ được cho nên xã hội đã gọi chung tất cả con cháu của chúng ta bằng thành ngữ trên: CON CHÁU CÁC CỤ CẢ. Xét vì năm từ đơn trong tổ hợp từ kép trên đều bắt đầu bằng chữ cờ nên báo chí hay viết là "năm cờ" cho nó tiện.
Tôi xin được phép chấm dứt bài tham luận của tôi ở đây. Cảm ơn quí đại biểu.
Thằng Đểu

Comments:
Duynhien: 'Thằng đểu” suy nghĩ kiểu nào cũng thấy 'đểu'. Còn “nô tỳ” ta đây (nói rõ: nô tỳ chứ không phải đầy tớ đâu! Nếu đầy tớ thì ta đã phè phỡn rồi chứ cuộc đời không đen như mõm chó, đến nỗi quá 'quởn' nên vào đây comment linh tinh!)... tóm lại, nô tỳ ta đây không có tí máu đểu nào cả nhưng rất nhiều máu nhát, vì thế chỉ biết rằng cái cụm từ 'dân ta anh hùng' là 'cú lừa vĩ đại' chứ thật ra 'dân ta nhát như ... chuột!'. Tóm lại lần nữa, 'nô tỳ nhát ta đây' chỉ thấy rằng 'con cháu các cụ cả' chỉ là trò 'đánh tráo' để khỏi nói điều mình nghĩ! Thật ra 5C đơn giản là 5 chữ C (thế mà không biết!) chỉ cái bọn 'Chạy Chọt', nếu không xong thì 'Chôm Chỉa', mà nếu không xong nữa thì cứ việc...'Cướp'. Lại tóm lại lần nữa: 5C chẳng phải là con là cháu cái thằng chó đẻ nào cả (dù lộn sòng hay không lộn sòng) mà chỉ cả một dòng họ bọn: Chạy Chọt Chôm Chĩa Cướp! Nhưng nếu nhân dân anh hùng (vốn nhát) nói thế thì run bỏ mẹ, bèn nói ngọt như mía lùi: Con cháu các cụ cả... , Chứ con cháu cái con mẹ gì!
hongdwc: Dạ! Thưa thầy của con.
Ký tên: Thằng Đểu.
duynhien: "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!" Nô tỳ không dám làm thầy thẳng đểu đâu. Có điều, câu cuối cùng của nô tỳ là: chứ 'con cháu cái con mẹ' gì! Mong thằng đểu đọc là “4 Xê cộng Em” chứ đừng đọc thành 5C: "con cháu cái con xê" gì... thì oan cho nô tỳ lắm!

Saturday, September 24, 2011

Trung Quốc

"Trước hết, hội nghị nhất trí cao về quan điểm không có và không hề có chuyện Trung Quốc thôn tính Việt Nam .

Trung Quốc không có nhu cầu thôn tính nước nào. Các nước lân bang đều nghèo. Họ cần đến Trung Quốc hơn là Trung Quốc cần đến họ. Những cái họ có đều ở dạng tiềm năng dưới đất hoặc ngoài biển. Không có Trung Quốc giúp đỡ thì chẳng khai thác được. Trong giai đoạn phải dồn toàn lực cho phát triển kinh tế, mà Ðặng Tiểu Bình lãnh tụ đã vạch ra, mọi sự đèo bồng đều vô nghĩa. Chúng kiềm hãm bước tiến vĩ đại của Trung Quốc vĩ đại. Thế mà ở Việt Nam lại có những luồng dư luận như thế đấy. Nào là Trung Quốc bá quyền, nào là Trung Quốc bành trướng. Thối lắm, thưa các đồng chí, không ngửi được."

Friday, September 23, 2011

Kadhafi,

Vớ được câu này hay: "Tội nghiệp cho anh Kadhafi, một vị lãnh đạo tài ba, “người tổ chức và lãnh đạo mọi thắng lợi của cách mạng Libya” và đã “đạt được những thắng lợi vẻ vang to lớn” trong suốt thời kỳ anh cầm quyền mới có 42 năm qua."

Wednesday, September 21, 2011

Đèn lồng treo cao cao.

Đèn lồng treo cao cao.
Mừng Quốc Khánh ở Cài Lao.
Chào nhau nói Nỉ Hào.
Trung Việt chung ngôi sao.

Sunday, September 18, 2011

Nguyễn Thượng Long

Thầy Long thì lúc nào cũng hơi bị lạc quan.

Nhưng thế còn tốt hơn chỉ biết ngậm miệng ăn tiền, đón gió trở cờ như nhiều, nhiều "nhân sĩ" khác. Tôi thích ông này. Nhưng vẫn cười vào cái cách dẫn chứng bằng "bác" bằng "tướng CA" vân vân của ông.

Kể cũng tiếc, giá thầy Long biết mặt thật của CS sớm sớm một chút, từ hồi ông còn trai trẻ!!!!!

Và cực kỳ đáng tiếc, mãi đến bây giờ, tụi thanh niên miền Bắc Việt Nam vẫn còn đui điếc và đặc biệt là cuồng tín. Chúng coi những gì thầy Long nói chỉ là phản động, phản quốc, chó săn cho ngoại bang... (đọc bài của thầy giáo NTL trên trang Dân làm báo)

Wednesday, September 7, 2011

Trí Quang

Càng đọc càng ức, bèn copy paste vô đây một đoạn để xả stress. Hy vọng ổng không chửi mình.

----- Đã biết được rõ âm mưu như thế, hẳn nhiên TT Trí Quang cũng biết rõ ai là kẻ chủ mưu ra lệnh? Và cái kết quả thảm sát 8 trẻ em vô tội? Dù gì đi nữa thì TT cũng nên nói rõ ra một lần để rửa cái vết lõm dính máu trên thềm đá hoa đài phát thanh Huế cho oan hồn các em chứ? Không ra tòa đã đành? Nhưng không nói, im lặng lại là chuyện khác. Chuyện của một người tu hành trung thực thì khác chuyện một người làm chính trị.

Tuesday, September 6, 2011

Một comment cho mình mà mãi hôm nay mới thấy nó quá tuyệt

Comment này nói về một con người cụ thể và nghề nghiệp cụ thể, nhưng nó vẫn đúng khi được khái quát hóa và áp dụng để nói về tất cả, vâng: TÂT CẢ, những người đã từng theo cộng sản vì lý tưởng của họ và đã trở nên nổi tiếng, trở thành người của quần chúng. Họ là những chính trị gia, tướng lãnh, nhà báo, học giả, các trí thức đã từng lên tiếng, văn sĩ, nhạc sĩ, và kể cả tu sĩ hay... ca sĩ.

Comment này tuyệt vời vì nó nói lên được tiêu chuẩn đạo đức, hay đúng hơn, nó nói lên được cách nhận định lịch sử bằng Lương Tâm con người trong xã hội Loài Người. (Xin nói rõ như thế để phân biệt với cái cũng gọi là "lương tâm" trong một xã hội tự xưng là "xã hội chủ nghĩa" nhưng thực ra chỉ là "thước đo giá trị"  trong một xã hội đang theo cái chủ nghĩa không coi xã hội loài người ra gì, nó chỉ là một "bầy đàn" hay một "trại súc vật".)

Comment này viết đã lâu của một vị trong friendlist của HĐ, tự xưng là "đầy tớ dân". Để khái quát hóa nó, HĐ xin sửa vài từ mang tính cá biệt thành từ mang tính khái quát (sửa và tô màu đỏ).


===========


Ông ta có nhiệt huyết và lý tưởng của ông ta (phản chiến, ghét Mỹ) và các tác phẩm của ông đã nói lên điều đó bởi chế độ Cộng Hòa không làm gì được ông ta, khi chưa có được chứng cớ ông là cộng sản. Bởi khi ấy miền Nam chúng ta có luật và luật được bảo vệ bởi các nhà Lập và Tư pháp. Hành pháp đã ngậm ngùi bó tay. Tôi yêu chế độ cũ của ta vì thế, và tôi khinh ông ta vì thế, hùng hổ lợi dụng sự tự do ấy để phá hoại nó và câm miệng cúi đầu chịu mất chính tự do sáng tác, tự do nói lên lòng mình khi bị sự đe dọa của 1 chính thể bất tuân Luật và Hiến pháp của quốc gia mình. Ông ta đã có tội với lẽ phải và đã có tội khi câm nín và khuất phục để đồng lõa với tội ác.

Ngày trước 75 với người trẻ như tôi,
ông ta phần nào đã nói được lòng tôi về cuộc chiến không cần thiết ấy. Dĩ nhiên ta đều hiểu cuộc chiến vô lý ấy được dựng nên bởi bọn ác thú CS. Đến khi chúng ta thua, ông ta hồ hởi hợp tác với đám quỷ đỏ thời gian đầu, để rồi vỡ mộng và hèn nhát buông xuôi cả lý tưởng của mình, để xếp hàng với bầy cừu. Từ đó, ông ta đã không dám có lấy 1 tác phẩm để nói lên sự bất mãn của mình với chế độ phi nhân này như ông ta đã hăng say làm để bày tỏ lòng mình bằng biết bao tác phẩm dưới chế độ cũ của chúng ta. Tôi đã yêu các tác phẩm của ông ta một thời gian rất dài, tôi đã lầm, đã ngây thơ như những người Tự Do đã ngây thơ. Và tôi đã quyết chôn các tác phẩm của ông ta khi đã thấy được và hiểu được cái Tâm bé nhỏ, tội nghiệp, đáng khinh của ông ta khi người Tự Do như chúng ta đã hiểu đươc để không còn bị lừa nữa. Làm sao còn có thể yêu được nữa khi lòng mình đã khinh? Làm sao có thể tha thứ được với loại người hai mặt ấy? Có phải rõ ràng ông ta đã dùng chữ Tâm của mình với lòng vị kỷ, nhỏ nhen?

Có phải ông ta đã quyết tử với khoan dung và quyết quỳ gối trước bạo lực? Có nên hỏi như thế không, các bạn?

Thursday, September 1, 2011

Bò nó mới nhai lại như thế chứ.

Loay hoay mãi hở các thức giả mà ngủ thật. Sao cứ mãi bấu vào những từ ngữ người ta mớm cho thế? Bước thành công thứ nhất trong chinh phục quyền lực, người ta gọi nó là ngày độc lập, rồi ta cũng gọi nó là "ngày độc lập". Bước cuối cùng của việc chinh phục quyền lực độc tôn thành công , người ta gọi là thống nhất, mình cũng gọi nó là "thống nhất". Hừ! Bò nó mới nhai lại như thế chứ.
"Lễ chào cờ mừng quốc khánh 2-9-2011 bắt đầu. Ban nhạc! Hai... ba..."

Quote

"Bao lâu chưa chứng minh một cách khoa học và đầy xác tín cho thế giới và giới trẻ VN thấy rõ HCM (và cái đảng của ông ta, hiện nay đang cưỡi trên đầu trên cổ nhân dân) không phải là người yêu nước, thì chuyện giải thế chế độ CS mà HCM đã dựng lên còn là chuyện viễn vông."

Ủa?

Mình chả biết ông Nguyên Ngọc này là ai, đã làm gì, đang làm gì. Nhưng cái thư ngỏ của ông ta đã thêm một bằng chứng vào hàng tỉ tỉ bằng chứng về sự gian xảo của đảng ta. (Vì sự gian xảo này, "công lao" của đảng trong những cái gọi là "chiến thắng Điện Biên" hay "tuyên bố Độc Lập" đều đáng ngờ.) Những điều ông nói về cuộc tổng khủng bố giết người hàng loạt mang tên "cải cách ruộng đất" và công án mang tên "Nhân Văn Giai Phẩm" (chỉ một câu thôi) đã chứng tỏ những người lứa tuổi của ông và nhạc sĩ Tô Hải đã là những "Thằng Hèn". Và cũng chứng tỏ ông Nguyên Ngọc nay đã già đủ và HẾT HÈN. Cảm ơn ông. Nhưng cũng buồn vì lẽ đương nhiên những kẻ có chức có phận trong xã hội mà chưa đến độ tuổi cổ lai hi thì VẪN CỨ HÈN NHƯ MỘT THUỘC TÍNH TẤT YẾU.

Than ôi, ngửa cổ nhìn lên những người đang lãnh đạo cơ quan mình, lãnh đạo thành phố mình, lãnh đạo huyện tỉnh mình, lãnh đạo đất nước mình, nhìn lên những người mang tiếng đại diện cho mình, mang tiếng là công bộc của mình thì thấy TẤT CẢ ĐỀU HÈN.

(Chắc rồi đây 20 năm nữa sẽ có tỉ tỉ cuốn "hồi ký của những thằng hèn" viết bằng chữ Tầu.)

HỒNG ĐỨC
============




Posted by basamnews on 31.08.2011
Đây là bức thư của tôi gửi ông Phạm Quang Nghị, Bí thư Thành ủy Hà Nội, chiều 25-8-2011.
Định là thư ngỏ, nhưng tôi chưa công bố ngay, mà gửi trước cho vài người bạn qua email để tham khảo ý kiến.
Không biết qua đường nào, ông Phạm Quang Nghị đã biết được thư này và tối 25-8 đã đến nhà tôi, trong khi tôi đi vắng. Sáng 26-8 ông ấy đã gọi điện thoại cho tôi, nói rằng có thể Đài Phát thanh-Truyền hình Hà Nội “đã non nớt” trong khi phát phóng sự (về những người biểu tình).
Từ đó đến nay, tôi chưa công bố bức thư này để chờ xem Đài PT-TH Hà Nội trả lời ra sao về việc làm sai trái của họ.
Nay đã có trả lời phủi tay và vô liêm sỉ của ông Trần Gia Thái, tôi quyết định đưa bức thư ra trước công luận.
Nguyên Ngọc

 ———
Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
Ngày 25-8-2011
Kính gửi ông Phạm Quang Nghị,
Bí thư Thành ủy Đảng Cộng Sản Việt Nam thành phố Hà Nội,
Tôi viết thư này cho ông vì ông là Bí thư Thành ủy Đảng Cộng sản Việt Nam của thành phố Hà Nội, là người lãnh đạo cao nhất của thành phố này, đương nhiên chịu trách nhiệm về mọi hoạt động của các tổ chức và cơ quan dưới quyền lãnh đạo của ông, không chỉ là tổ chức Đảng mà cả tổ chức và cơ quan chính quyền theo cơ chế ở nước ta hiện nay.
Tối ngày 22 tháng 8 năm 2011, đài phát thanh và truyền hình Hà Nội, trong chương trình thời sự hằng ngày của mình từ 18 giờ 30 đến 19 giờ, đã cho phát một phóng sự về những cuộc biểu tình và những người biểu tình ở Hà Nội trong thời gian vừa qua, mà chính ông Nguyễn Đức Nhanh, Giám đốc Công an thành phố, đã trịnh trọng tuyên bố trong một cuộc họp báo trước đó là biểu tình yêu nước chống Trung Quốc gây hấn, đe dọa nghiêm trọng nền độc lập của Tổ quốc Việt Nam. Vậy mà đến tối 22 tháng 8, đài phát thanh và truyền hình Hà Nội đã quay ngược hoàn toàn, coi các cuộc biểu tình và những người biểu tình ấy là phản động, và trong khi nói như vậy đã đồng thời đưa rõ hình ảnh ba người là giáo sư Nguyễn Huệ Chi, tiến sĩ Nguyễn Văn Khải và tôi.
Thưa ông,
Tôi năm nay đã 80 tuổi. Cho đến nay, trong suốt cuộc đời 80 năm qua của tôi, chưa có ai dám vu khống và xúc phạm tôi nặng nề như đài phát thanh và truyền hình Hà Nội, một cơ quan đặt dưới dưới sự lãnh đạo của Thành ủy Hà Nội, đứng đầu là ông. Ở nước ta, như chắc chắn ông biết, gọi một người là phản động cũng tức là kết tội người ấy là một tên phản quốc. Đối với tôi, đây là một sự lăng nhục cực kỳ nghiêm trọng, nhất quyết không thể tha thứ.
Đài này còn sử dụng một thủ đoạn ti tiện mà tôi nghĩ ở tuổi ông hẳn có thể ông cũng từng được biết, vào thời cải cách ruộng đất và Nhân văn Giai phẩm, dùng những người không được bất cứ ai cử ra nhưng lại được coi là đại biểu của “quần chúng nhân dân” lớn tiếng vu khống và chửi bới chúng tôi trên một phương tiện truyền thông chính thức của Đảng bộ và Chính quyền Hà Nội.
Tôi xin hỏi:
1 – Thành ủy Hà Nội, đứng đầu là ông, có chủ trương và chỉ đạo việc thực hiện chương trình sai pháp luật và cực kỳ vô văn hóa này của đài phát thanh và truyền hình Hà Nội không?
2 – Nếu không có chủ trương và chỉ đạo đó, mà đây chỉ là hành động “tự phát” của đài phát thanh và truyền hình Hà Nội, thì ai chịu trách nhiệm về việc làm sai trái nghiêm trọng này? Thành ủy Hà Nội sẽ xử lý những người đó như thế nào?
Bởi vì sự xúc phạm của đài Hà Nội là công khai, với toàn dân, với cả nước, cả thế giới, nên bức thư này của tôi là thư ngỏ, và tôi yêu cầu câu trả lời của ông cũng phải công khai.
Tôi và tất cả những người có lương tri yêu cầu và chờ đợi câu trả lời đó.
Trân trọng,
Nguyên Ngọc
Ảnh: Nhà văn Nguyên Ngọc tham gia biểu tình tại Hà Nội, Chủ nhật 21/7/2011, phản đối Trung Quốc gây hấn, xâm lấn.

Tuesday, August 30, 2011

Giỗ lần thứ 10 các nạn nhân vụ 911

10 năm sau vụ khủng bố 911 (ngày 11 tháng 9 năm 2001), đọc lại vài đoạn trong bài viết của Minh Võ, trong đó tác giả liên hệ chuyện khủng bố này với hoạt động khủng bố của Việt Cộng.
==============

Về chuyện này, có thể rút kinh nghiệm trong chiến tranh Việt Nam. Cho đến nay, sau khi Liên Xô tan rã và khối cộng sản Đông Âu sụp đổ, không còn ai nghi ngờ là cộng sản là xấu là ác. Vì nó đã giết hại 5 lần nhiều hơn Đức Quốc Xã thời thế chiến II. Vậy mà phe quốc gia Việt Nam và sau này cả Hoa Kỳ không sao thuyết phục được cho dân chúng Việt Nam đừng ủng hộ Việt Minh cộng sản, để đến nỗi ngày nay đảng cộng sản (không còn phải giấu giếm, đội lốt đảng Lao Động trá hình nữa) thống trị cả nước đặt lên đầu lên cổ nhân dân một chế độ độc tài đảng trị. (Tuy không còn dám dùng những biện pháp dã man như trước, vì, một mặt đối với kẻ chiến thắng như họ, ngày nay không còn cần lắm, một mặt vì thế giới ngày nay, sau khi chiến tranh lạnh chấm dứt, không còn nước cộng sản nào dám làm như thế nữa.)


Tại sao vậy? Là vì ngay từ ban đầu Việt Minh cộng sản đã khéo dùng mánh lới tuyên truyền thuyết phục dân chúng rằng họ không phải cộng sản, mà chỉ là một tổ chức yêu nước. Tiếc rằng những luận điệu như thế đã có tính thuyết phục ngay từ đầu. Và vì cộng sản nói trước, nói nhiều nên đã thắng kẻ nói sau, nói ít.


Cũng như thế, ngày nay bọn khủng bố tấn công Hoa Kỳ nhân danh “Đấng Allah chí nhân, chí thánh. Nếu Hoa Kỳ và các nước tự do không đả phá ngay từ đầu luận điệu đó, thì sẽ là kẻ nói sau, nói ít. Mà muốn tuyên truyền thắng lợi, vào sâu trong mọi tầng lớp nhân dân Ả Rập và Hồi Giáo thì không thể nào không có sự tiếp tay của nhà cầm quyền của các nước đó, không có sự hưởng ứng của tầng lớp trí thức trong các nước đó, không có sự ủng hộ của các giáo sĩ Hồi Giáo, và nhất là không có một đạo quân tuyên truyền thông thạo tiếng Ả Rập như tiếng mẹ đẻ, được huấn luyện đầy đủ về phong tục, tập quán của từng nước, và nhất là về giáo lý Hồi Giáo.

Bao lâu người dân các nước nói trên còn tin theo lời đường mật của Osama bin Laden rằng giết người Mỹ và người Do Thái là làm đẹp lòng Đấng Allah, thì cuộc chiến của Tổng Thống Bush cổ võ sẽ là một cuộc chiến phi nghĩa, vì chống Đấng Allah, Thượng Đế của nhân dân Rập, Hồi Giáo. Trừ phi có thể giết tên đầu sỏ bằng một hỏa tiễn tối tân, mà không sát hại người dân vô tội.


Một điểm nữa cũng có thể rút kinh nghiệm từ Việt Nam, vì Việt Nam là nơi nạn khủng bố hoành hành từ thời đệ nhất Cộng Hòa. Khủng bố vốn là vũ khí của kẻ yếu, hành động của kẻ hèn, kẻ giấu mặt lén lút trong bóng tối. Cho nên nó rất khó nhận diện, rất khó trừ khử. Nước Mỹ này mới chỉ bị khủng bố có mấy lần, không kể một số tòa đại sứ ở Kenya, và Tanzania cách đây ít năm. Nhưng thời đệ nhất Cộng Hòa, Việt Nam hầu như đêm nào cũng có khủng bố. Lúc ấy, cuối thập niên 50 và đầu thập niên 60, đưới thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm, miền Nam Việt Nam sống sung túc, phồn thịnh hơn miền Bắc cộng sản bội phần. Điều này khiến cộng sản ghen tức và cảm thấy yếu thế nên cố tình phá khuấy làm khổ nhân dân để chứng tỏ chính quyền miền Nam yếu kém. Nhưng vì chúng yếu thế nên chỉ có cách khủng bố: ám sát, bắt cóc, phá hoại. Tính ra trong một năm, số người bị giết còn cao hơn con số nạn nhân trong vụ khủng bố 911. Nhưng vì nó lẻ tẻ từng ngày, nên người ngoài không thấy được sự trầm trọng của nó. Trong vụ khủng bố 911, nhân dân Mỹ đã thấy là muốn bảo vệ an ninh, chống khủng bố, họ sẵn sàng hy sinh chút tự do cá nhân, không than phiền. (Các cuộc thăm dò cho thấy trên 70% dân sẵng sàng hy sinh chút tự do cá nhân để được an toàn). Nhưng thời đệ nhất Cộng Hòa, vì để bảo đảm an ninh cho dân quê, chính quyền Miền Nam có áp dụng đôi chút hạn chế tự do, thì bị báo chí thiên tả lên án là độc tài, phát xít. Lúc ấy, để đối phó với nạn khủng bố thường xuyên, rộng khắp các tỉnh, chính quyền Ngô Đình Diệm đã phải áp đụng quốc sách Ấp Chiến Lược, gom một số dân sống thưa thớt tại những vùng hẻo lánh lại thành từng ấp có hàng rào, có lính canh, thì bị báo chí thiên tả của Mỹ chỉ trích theo luận điệu của Việt Cộng, là “bắt dân lìa bỏ mồ mả tổ tiên, tập trung vào những trại tù.”

Đến cuối năm 1959, khi nạn khủng bố gia tăng, quốc hội Đệ Nhất Cộng Hòa đã thông qua luật 10/59 đặt cộng sản ra ngoài vòng pháp luật, thì cũng báo chí thiên tả của Mỹ, hùa theo Việt Cộng, lên án là “đạo luật phát xít”.

Monday, August 29, 2011

“Các đồng chí ĐVQDĐ (Trương Tử Anh, Phạm Khải Hoàn, D/C Kim) cho rằng:

“Các đồng chí ĐVQDĐ (Trương Tử Anh, Phạm Khải Hoàn, D/C Kim) cho rằng:  “Cuộc cách mạng nào cũng chỉ đi tới mục đích là giành lại độc lập cho Tổ quốc. Thì dầu mặt trận VM hay đoàn thể nào cũng vậy. Việt Minh nắm được chính quyền, chúng ta sẽ tham gia hướng dẫn họ trên công cuộc phục vụ nhân dân; nếu họ trở mặt, lúc đó chúng ta sẽ lấy nhân dân làm hậu thuẫn mà hạ họ xuống. Vả lại lực lượng của họ có gì đáng cho chúng ta lo ngại? Nếu nay chúng ta dùng võ lực để đối phó trong lúc này ắt có cuộc lưu huyết! Cộng sản chưa thấy đâu mà đã thấy ngay dân chúng bị tàn sát. Sau đây lịch sử sẽ quy tội cho chúng ta là tham cầu địa vị, gây nên cảnh nồi da xáo thịt! Tội đó há riêng một cá nhân gánh chịu!”

Monday, August 8, 2011

Tạ Duy Anh "sinh ra để chết".

À hôm qua anh mới đọc xong cuốn truyện của Tạ Duy Anh (Sinh Ra Để Chết). Viết rất được, có điều tác giả cũng chỉ nêu ra được cái thân phận làm con người ở cái xứ sở Việt Nam hiện đại đầy dối trá chứ không dám nói rõ cái dối trá đó bắt nguồn từ đâu. Đọc xong sẽ có cảm giác coi thường dân tộc Việt vì cái tính khí giòi bọ của họ, mặc dù cũng có thể thương xót cho thân phận con người một chút. Văn hiện đại (tính dục nhiều) Việt Nam (nhà quê hóa, thô lậu hóa), vay mượn nhiều ý tưởng từ internet (việc Jesus chịu thách đố của Satan theo kiểu mới, và vân vân không nhớ.) Nhưng theo anh thì đây là lối văn ăn khách. Cuốn hút và bạo hơn Nguyễn Ngọc Tư, nhưng không độc bằng Phạm Lưu Vũ. Sách in năm 2008. Cuốn Thời Của Thánh Thần thua xa.

Monday, August 1, 2011

Dốt sử, dốt văn ư?

Dốt sử, dốt văn ư?

---- Các môn khoa học xã hội luôn ẩn chứa sự giáo dục đạo đức. Chúng hình thành lương tâm của người học.

----- Mà "dân ta" luôn đánh đồng đạo đức với chính trị: họ bảo "đạo đức phải phục vụ chính quyền (chính trị) mới là đạo đức tốt". Thế thì làm sao thoát cảnh chính trị hóa các môn đó.

---- Vấn đề là cái chính trị của ta bây giờ nó tồi bại và dơ bẩn một cách lộ liễu. Nếu nó sạch sẽ và hướng đến lý tưởng thì chẳng học sinh nào chán học chính trị cả. Lại càng không bao giờ chán các môn sử hay văn.

Friday, July 22, 2011

Vài Nguyên Lý Chính Trị cho Việt Nam

« (..) Trong lịch sử bang giao giữa chúng ta và Trung Hoa, các biến cố xảy ra đều do hai tâm lý đối chọi nhau. Từ năm 972, sau khi nhìn nhận độc lập của Việt Nam rồi, lúc nào Trung Hoa cũng nghĩ rằng đã mất một phần lãnh thổ quốc gia, và lúc nào cũng khai thác mọi cơ hội đưa đến, để thâu gồm phần đất mà Trung Hoa xem như là của họ.
(..) Ý cố định của Trung Hoa là đặt lại nền thống trị, và không lúc nào Trung Hoa thỏa mãn với sự thần phục và triếu cống của chúng ta. Ngay mà những lúc quân đội chúng ta hùng cường nhất, và chiến thắng quân đội Trung Hoa, thì các nhà lãnh đạo Việt Nam cũng khôn ngoan tìm cách thỏa thuận với Trung Hoa và tự đặt mình vào chế độ thuộc quốc. Nhưng điều mà Trung Hoa muốn không phải là Việt Nam chỉ thần phục và triều cống. Trung Hoa suốt gần một ngàn năm lịch sử, lúc nào cũng muốn lấy lại mảnh đất mà Trung Hoa coi như bị tạm mất.(..)
Họa xâm lăng đe dọa dân tộc chúng ta đến nỗi trở thành một ám ảnh cho tất cả các nhà lãnh đạo của chúng ta, và do đó mà lịch sử ngoại giao của chúng ta lúc nào cũng bị chi phối bởi tâm lý thuộc quốc..(..) Và để đối phó lại, các nhà lãnh đạo chúng ta chỉ có 2 con đường, một là thần phục Trung Hoa, hai là mở rộng bờ cõi về phía Nam(..)
«  (..) Sự phát triển của một nước nhỏ như quốc gia Việt Nam, không dễ trở thành một sự de dọa cho ai cả, và do đó, sẽ không tạo một phản ứng thù nghịch nào có thể gây trở lực cho công cuộc phát triển của chúng ta.(..) Trong khi đó, sự phát triển của một khối dân, như khối dân Trung Cộng, tự nó sẽ là một sự de dọa cho tất cả thế giới, dầu mà các nhà lãnh đạo Trung Cộng không có tham vọng như hiện nay. Và đương nhiên, những phản ứng thù nghịch sinh ra khắp nơi và dựng lên vô số trở lực cho công cuộc phát triển.
   Hoàn cảnh phát triển của Việt Nam và Trung Cộng khác nhau là như vậy.
(..) ..Như vậy thì, sự gắn liền vận mạng của Việt Nam với vận mạng của Trung cộng, trong giai đoạn phát triển hiện nay, là một hành động di hại cho dân tộc.
(..) Nếu đặt quyền lợi dân tộc lên trên hết, thì không có một lý nào có thể bênh vực được sự gắn liền vận mạng công cuộc phát triển của chúng ta với vận mạng công cuộc phát triển của Trung Cộng. Chỉ có một sự lệ thuộc về lý thuyết, mà thật ra Trung Cộng xem như là một phương tiện, mới có thể mù quáng hy sinh quyền lợi của dân tộc Việt Nam cho quyền lợi của dân tộc Trung Hoa. Các nhà lãnh đạo Trung Cộng ý thức sung mãn tâm lý đó ngày nay, cũng như Nga Sô ý thức sung mãn tâm lý đó trước đây. Vì vậy cho nên, Trung Cộng nỗ lực khai thác lý thuyết Các-Mác- Lê nin quy tụ những người dễ bị ma lực cám dỗ, với mục đích cuối cùng là hậu thuẫn cho công cuộc phát triển Hán Tộc(..)
(Trích Chính Đề Việt Nam)

Wednesday, July 20, 2011

Công an VN

Khi đang công tác trong chiến dịch, dưới mắt người ngoài cuộc, hành vi của bất kỳ cá nhân nào cũng đều thể hiện lập trường và chính sách của tập thể. Thế nên cả đơn vị CA hay cả ngành CA Việt Nam phải chịu trách nhiệm về những vụ CA xúc phạm danh dự, nhân phẩm hay thân thể người dân khi người CA đó đanh thi hành phận sự.

Friday, July 8, 2011

Đặc Công Văn Hóa Miền Nam

Rating:★★★★
Category:Books
Genre: History
Author:Nguyễn Văn Lục


MẶT TRẬN VĂN HÓA VÀ NHỮNG THỦ TIÊU ÁM SÁT TRÍ THỨC MIỀN NAM VN

Mới hôm nào, tay cắp sách...
Sáng mai này trên phố xá
Tay bom xăng, tay cầm gạch đá
Những bước chân rộn rã
Em kiêu hùng trên phố thị miền Nam ...

Tôi còn nhớ những năm tháng ấy của miền Nam Việt Nam . Thân yêu mà cũng buồn, bực dọc, bất mãn, chán nản, tuyệt vọng. Những năm tháng Sài Gòn giành giật giữa quốc gia và cộng sản. Bằng đủ mọi âm mưu và thủ đoạn giữa tiếng ồn ào của hoan hô, đả đảo với khói lựu đạn caỵ Chúng tôi sống một thời kỳ điên đảo bị giật giây bởi người cộng sản bằng một sự ngây thơ không tưởng, bằng những dằn vặt, giằng co giữa khát khao tự do, dân chủ, công bằng của chúng tôi. Và hơn hết tất cả là khát vọng hòa bình mong chiến tranh chóng chấm dứt.

Chúng tôi sống mất ngủ vì những khát vọng không đạt được mà thực tế trước mắt là chiến tranh, chém giết. Chúng tôi mong ước những trận mưa rào dập tắt khói lửa, nguôi ngoai hận thù. Nhưng thực tế mỗi ngày là những sự lừa phỉnh, dối gạt bằng đủ loại thuốc ngủ có tên phản chiến, nhạc phản chiến, văn chương phản chiến.

Trong khi đó thì người cộng sản với đủ loại “căn cứ lõm” trong thành phố giành giựt tim óc, tâm tư của tuổi trẻ thành phố. Và nếu không giành giựt được thì họ không ngần ngại thanh toán, ám sát giết hại.

Nhưng mỗi khi có một vụ ám sát giết người như vụ ám sát giáo sư Nguyễn Văn Bông, ám sát sinh viên Lê Khắc Sinh Nhật hay nhà báo Từ Chung, nhà báo Chu Tử thì vô số loại tin đồn được tung ra.

Người ta đổ cho Mỹ sát hại cũng có, nhất là đổ cho chính quyền miền Nam Việt Nam Cộng Hòa. Đó là những dư luận dễ dãi nhất và vô căn cứ nhất. Nhưng nhiều người vẫn tin. Và chính quyền miền Nam thì không có cách gì để cải chính những tin đồn kiểu đó.

Nay thì đã có câu trả lời rõ ràng ai là thủ phạm những vụ ám sát đó.

Không ai khác là cộng sản.

Đó là Đoàn công tác của thành đoàn thanh niên sinh viên, học sinh Sài gòn, Chợ Lớn. Họ chiụ trách nhiệm về những việc ám sát ấy. Họ là những ai? Trụ sở của họ ở đâu? Nay họ làm gì?

Trong khi đó, tổ chức hệ thống mật vụ Việt Nam thời đệ nhị cộng hòa tỏ ra thiếu hữu hiệu như thể bó tay. Tất cả những vụ đốt xe Mỹ, tất cả những vụ đưa người thâm nhập cơ sở, tất cả những vụ phá rối trật tự, phá hoại an ninh, những vụ ám sát các viên chức miền Nam, nhất là các trí thức miền Nam thường không tìm ra dấu vết thủ phạm. Cộng Sản trà trộn khắp nơi, len lỏi vào trong nhiều tổ chức tôn giáo, nhất là Phật giáo. Các tổ chức này như tấm bình phong che chắn cho CS. Có nhiều tấm bình phong như thế có tên là giới sinh viên, giới trí thức, giới Phật tử và giới báo chí. Chẳng hạn, biểu tình là do sinh viên chống chính phủ. Nhưng ai thấy được CS ở đằng sau?

Cái đằng sau mới là quan trọng. Không phải chính quyền cứ đàn áp sinh viên, bắt bớ, giải tán bằng lựu đạn cay, rào kẽm gai là xong, là lấy lại được an ninh trật tự. Nhiều khi chỉ tạo ra những phản ứng ngược chiều, rất bất lợi. Những thành phần sinh viên thầm lặng vô tình bị đẩy cũng đứng vế phía sinh viên xuống đường.

Vấn đề là bắt cho bằng được những kẻ đầu não. Nào có khó khăn gì? Họ là những Huỳnh Tấn Mẫm, Vũ Hạnh, Dương Văn Đầỵ Họ đi khơi khơi ngoài đường. Họ biểu tình, họp báo, viết báo như chỗ không người. Hãy nhốt họ lại. Đủ bằng cớ. Đưa họ đi Côn sơn. Cách ly bọn họ, triệt tiêu tận gốc. Chúng ta đã không làm, bắt rồi thả do áp lực sinh viên, trí thức báo giới, nhà văn.

Có lẽ, tất cả chỉ vì cái khí thế chống Cộng thời đệ nhất cộng hòa không còn nữa? Còn đâu những lời hiệu triệu của TT Ngô Đình Diệm những năm đầu thể chế đệ nhất cộng hòa: Quốc dân đồng bào, ai áp bức bóc lột và chà đạp con người Việt Nam ? Thực dân, phong kiến và cộng sản. Vì vậy mà chính phủ chủ trương kháng đế, bài phong, diệt Cộng... Hỡi binh sĩ và cán bộ Quốc gia.
Chúng ta tố Cộng là để tranh thủ được lòng dân. Thông điệp đầu năm Ngô Đình Diệm, 1959.

Cảnh sát thời ông Tổng Giám Đốc cảnh sát Trang Sĩ Tấn dẹp biểu tình cũng không xong. Càng tăng cường kiểm soát an ninh, giữ gìn trật tự bằng lựu đạn cay, bằng hàng rào kẽm gai, dùi cui của Cảnh sát dã chiến. Càng gây thêm sự phẫn nộ trong dân chúng. Dư luận cũng như đông đảo quần chúng mất tin tưởng vào chính quyền.

Khi có phong trào thanh niên đốt xe Mỹ, ông Trang Sĩ Tấn đã đưa ra những lời đe dọa vu vơ như sau trong một buổi họp báo ngày 16 tháng chín, 1972: “Những kẻ nào bị bắt quả tang đang phá hoại quân cụ, kể cả những xe cộ, sẽ bị kết án tử hình”.

Ai cũng biết đó là những lời đe dọa vu vơ.

Án tử hình đâu chưa thấy, chỉ thấy thành phố Sài Gòn rơi vào tình trạng xáo trộn liên tục.

Hình ảnh Sài Gòn với rất nhiều xáo trộn chính trị đủ loại là hình ảnh một cuộc chiến tranh đặc biệt, lạ lùng mà kỳ cục. Có lựu đạn cay ngoài đường, có những bộ áo rằn ri. Nhưng cũng có những tà áo nữ sinh, cầm túi chanh, te tác trên đường phố. Có tiếng hát, tiếng hò của đám sinh viên, học sinh vào một buổi tối, tại chùa Ấn Quang. Ở đấy, hẳn không thiếu những tiếng cười. Không thiếu niềm tự hào và hăng say. Trong khi đó, nhìn xuống lề đường, ở mỗi gốc cây đều có bóng lính. Xe nhà binh, xe cảnh sát chạy rần rần, pha đèn mở sáng.

Người ta chỉ thấy một hậu phương rối loạn. Lính tráng ngoài mặt trận làm sao yên tâm cầm súng chiến đấu chống kẻ thù?

Bộ mặt thành phố Sài gòn lộ diện ra khi tôi lần dở lại tờ báo Sóng Thần ra ngày 31 tháng 10 với những hàng tít lớn trên báo: 31/10 Ngày dài vô tận. Ngày dài vô tận là ngày tranh đấu, xuống đường, khí thế bừng bừng như một cuộc tranh đấu nội thù. Ở phần đầu tờ báo Sóng Thần có đăng tâm thư của LM Thanh Lãng viết cho tờ báo Sóng Thần: Đập các anh là đập tất cả chúng tôi. Ai đập ai giữa những người Quốc gia? Bên cạnh đó là các tên tuổi lớn hỗ trợ tờ báo Sóng Thần như Vũ Hoàng Chương, Nguyễn Hiến Lê, Bình Nguyên Lộc, Sơn Nam, Lam Giang, Lê Ngộ Châu. Và các nghệ sĩ như Năm Châu, Bích Thuận, Kim Chung, Khánh Ly lên tiếng để chịu chung bản án với Sóng Thần. Rồi 32 nhà văn, nhà thơ tên tuổi ký tên chung tuyên bố: Phản đối đàn áp báo chí, truy tố Sóng Thần. Cạnh đó hình ảnh diễn hành của một số luật sư ra tòa biện hộ như các luật sư Bùi Tường Chiểu, Hồ Tri Châu, Lý Văn Hiệp, Trần Ngọc Liễng, Nguyễn Lâm Sanh tại một ngã tư . Ở một góc phòng với bị can Trùng Dương, chủ nhiệm báo Sóng Thần, vây quanh có các luật sư Đỗ Văn Võ, Đặng Thị Tám, Nguyễn Văn Tấn, Nguyễn Tường Bá. Cũng cạnh đó, bà luật sư Nguyễn Phước Đại thay vì cầm tập hồ sơ biện hộ thì lại đang cắt chanh phòng hờ bị lựu đạn cay.

Và biết đâu ở một góc đường, một anh thợ vá xe đang ghi nhận tất cả những hoạt cảnh đó báo về “Trung ương” của anh. Đó là những hình ảnh hai mặt của cuộc chiến trong thành phố, giữa lòng thủ đô Sài gòn của miền Nam .

Không ai ngày nay nghĩ rằng những cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ đó là sai, nhưng điều chắc chắn là đã vẽ đường cho hươu chạy và hơn hết mọi chuyện là gián tiếp bị CS lợi dụng.

Tôi có liên lạc với nhà văn Trùng Dương, chủ nhiệm báo Sóng Thần. Chị khẳng định và xác nhận lại cuộc tranh đấu của báo chí qua vụ báo Sóng Thần là đúng, không làm khác được.

Chắc là như vậỵ

Nhưng bên cạnh sinh hoạt đấu tranh có vẻ dân chủ đó có một thứ đấu tranh một mất một còn giữa Cộng Sản và chính quyền miền Nam thông qua những thanh niên, sinh viên, học sinh. Chính những sinh viên, học sinh này đang đấu tranh, đang hô hào phản đối chính quyền đã góp phần làm tiêu hao lực lượng cũng như tinh thần của miền Nam Việt nam.

Đó mới là bộ mặt thực của cuộc chiến tranh nàỵ Bộ mặt được dẫn dắt và chỉ đạo từ đảng Cộng Sản miền Bắc Việt Nam .

Có một cuộc chiến tranh ngoài Sài Gòn bằng bom, bằng đạn, bằng trực thăng, bằng đại bác 105 ly, bằng hầm chông, bằng xe tăng. Bằng xác người phơi thây bên bờ kinh, bờ rạch. Bằng đô la và xác người.

Nhưng cũng có một cuộc chiến tranh thứ hai ngay giữa lòng Sài Gòn bằng biểu tình, tuyệt thực, xuống đường, bằng hô hào, đả đảo, bằng lựu đạn cay, bằng hàng rào kẽm gai.

Cuộc chiến tranh cân não này ít được ai nói tới, vì không mấy khi có người chết. Mà chỉ có nước mắt của lựu đạn cay. Nhưng nó cũng đủ làm lung lay bất cứ chế độ nào. Nó xói mòn tin tưởng, nó làm lung lay ý chí. Bởi vì bản chất của nó là một cuộc chiến tranh cân não làm hao mòn ý chí phấn đấu, làm suy sụp tinh thần kẻ địch. Biên giới cuộc chiến tranh này không rõ rệt, trộn lẫn ta và địch, địch cũng là ta.

Cuộc chiến tranh trên đường phố Sài gòn diễn ra ở hai mặt: Mặt nổi là những cuộc biểu dương lực lượng của giới sinh viên học sinh như biểu tình, xuống đường, đòi cái này, cái nọ, đòi thả người này người kia, ngay cả đòi thả những cán bộ cộng sản như Vũ Hạnh, sinh viên Huỳnh Tấn Mẫm, Dương Văn Đầy. Lý Chánh Trung trong bài viết: Rồi Hoà Bình sẽ đến ghi như sau:

Tôi đã đến đây tham dự buổi tuyệt thực của 20 giáo chức Đại, Trung và Tiểu hoc tại tòa Viện trưởng Viện Đại học Sài gòn, để yêu cầu nhà cầm quyền trả lại tự do cho các sinh viên, trong đó có anh Huỳnh Tấn Mẫm đã bị giam giữ trái phép đúng một tháng qua và đang tuyệt thực, tuyệt ẩm trong khám Chí Hòạ Trong lúc mấy em hát, tôi cảm động không dám nhìn lên, chỉ nhìn xuống...
(trích trong Một thời bom đạn, một thời Hòa Bình, Lý Chánh Trung, trang 62).

Thế nào là trái phép? Bắt giam một cán bộ CS nằm vùng là trái phép? Không ai đặt ra câu hỏi đó cả.

Bên cạnh Lý Chánh Trung còn có một số phụ nữ Đòi quyền sống, còn có các ông Nguyễn Long, Trần Ngọc Liễng, Nguyễn Văn Cước, các Thượng tọa Mãn Giác, Nhật Thường.

Thêm vào đám đông đòi đó, còn có một Thích Nhất Hạnh vu cáo về một cuộc tàn sát chỉ có trong tưởng tượng của ông ấy:

Làng tôi hôm qua vì có 6 người Cộng sản về
Nên đã bị dội bom hoàn toàn tan nát
Cả làng tôi hoàn toàn chết sạch
Lũy tre ngơ ngác
Miếu thờ ngã gục
(Thơ Thích Nhất Hạnh )

Đáng nhẽ ông ấy phải viết rõ như thế này: Chỉ còn sống có mình tôi, để viết những điều vu cáo này. Có thật như thế không? Ngôn ngữ của sự gian dối? Một nhà sư nói gian dối thì phải gọi ông ta là gì?

Và để tường thưởng cho vị thiền sư, cộng sản đã có những lời lẽ trân trọng như sau:

“Người Sài gòn, tuổi trẻ Sài Gòn biết ơn những bậc tu hành chân chính đã quên mình vì nghĩa lớn, những phật tử hy sinh trong bão lửa đấu tranh làm suy yếu kẻ thù, làm rối loạn hậu phương của chúng, tạo điều kiện thuận lợi cho Sài Gòn, tuổi trẻ Sài Gòn bung ra ào ạt giành một thế đứng công khai phất cao cờ cách mạng sau bao nhiêu năm xúc tích lực lượng chuẩn bị thời cơ”.

Đó là những lời lẽ trân trọng mà người cộng sản đã dành cho Thích Nhất Hạnh. (trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 349).

Phần Trần Bạch Đằng, chúng ta cần đọc mấy dòng thư này của ông ta để chúng ta nhận ra Huỳnh Tấn Mẫm là ai? Ông Trần Bạch Đằng còn giữ lại một mảnh giấy gửi cho ông ta của sinh viên Huỳnh Tấn Mẫm ghi lại như sau: Xin đoàn thể yên tâm, quyết làm tròn nhiệm vụ. L71. L.71 là mật hiệu của Huỳnh Tấn Mẫm. Mẫm viết thư này tại nhà Quốc khách, nơi được dành làm trụ sở Tổng hội sinh viên. Trớ trêu thay, trụ sở này do ông Nguyễn Cao Kỳ dành cho Tổng Hội sinh viên của Huỳnh Tấn Mẫm chỉ vì mâu thuẫn, muốn chơi ông Thiệu.

Mời đọc thêm đoạn hồi ký bị cấm xuất bản ở trong nước của cựu dân biểu đối lập Hồ Ngọc Nhuận để nắm cho rõ câu truyện này. Ông Hồ Ngọc Nhuận viết như sau về vụ này:

‘Nguyễn Cao Kỳ “xớt” Huỳnh Tấn Mẫm’. Đó là nhan đề bài viết. Huỳnh Tấn Mẫm một lần nữa bị bao vây, truy bắt. Trung tâm sinh viên Phật tử một lần nữa dậy sóng. Một chiếc jeep nhà binh, ngay sau khi tôi “điệu” hết cảnh sát về Tân Sơn Nhứt, chúng tôi đã ập vào trung tâm Quảng Đức, bốc Huỳnh Tấn Mẫm chạy thẳng về dinh Quốc khách ở góc đường Công Lý và Hiền Vương, nay là Trung tâm văn hoá thiếu nhi, góc đường Nam Kỳ khởi nghĩa-Võ Thị Sáu. Chiếc jeep ập vào bốc Mẫm là của Phó tổng thống Nguyễn Cao Kỳ và dinh quốc khách lúc bấy giờ cũng thuộc quyền Phó tổng thống.”

Dinh Quốc khách, trung tâm Quảng Đức. Chùa Phổ Hiền. Ấn Quang. Những mái chùa. Tất cả những nơi ấy đã góp chung bàn tay che chở bọn người cộng sản nằm vùng để làm sụp đổ miền Nam Việt Nam .

Và Hồ Ngọc Nhuận đắc thắng viết tiếp:

Tiếp tay cho cộng sản, như vậy, không chỉ có mình tôi. Và lần này vai chánh không là tôi, mà là tướng Nguyễn Cao Kỳ.
(trích hồi ký Đời, bản thảo, Hồ Ngọc Nhuận, trang 142).

Cái đất nước mình nó như thế đấy, cái lãnh đạo mình nó như thế đấy.

Và sau đây là danh sách 16 sinh viên bị chính quyền Việt Nam Cộng Hoà bắt. Bắt đúng người, bắt đúng những kẻ đã tiếp tay với Cộng sản. Nhưng vẫn bị sinh viên biểu tình đòi tha họ. Sau này cho thấy họ đều là những cán bộ CS trà trộn vào sinh viên như: Huỳnh Tấn Mẫm, Dương Văn Đầy, Lê Thành Yến, Phùng Hữu Trân, Trần Khiêm, Đỗ Hữu Ứng, Lê Anh, Võ Ba, Đỗ Hữu Bút, Hồ Nghĩa, Cao Thị Quế Hương, Trương Hồng Liên, Truơng Thị Kim Liên, Võ Thị Tố Nga.

Chưa kể vụ án thành đoàn giải phóng gồm 21 người, trong đó có một số lãnh đạo Thành Đoàn như Ba Vạn, tức Phan Chánh Tâm, Năm Nghị, tức Phạm Chánh Trực. Sau 1975, họ đều là những cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở thành phố Hồ Chí Minh.

Và danh sách những nhà văn, nhà trí thức đòi thả bọn sinh viên cộng sản hãy còn đây. Quốc gia chống Cộng mà lại có chính nhà văn, nhà trí thức người quốc gia biểu tình, đòi thả bằng được những sinh viên cộng sản nằm vùng? Nhiều tờ báo cách này cách khác trở thành phương tiện cho cộng sản lợi dụng.

Bên cạnh đó, về mặt chìm là những toán đặc công cộng sản do thành đoàn tổ chức gài bom phá hoại các công sở, các xe nhà binh Mỹ, các doanh trại Mỹ và cuối cùng là giết hại, ám toán người quốc gia đã không theo họ. Nữ tướng đốt xe Mỹ thời 1960-1970 là Võ Thị Bạch Tuyết lúc đó nay trở thành giám đốc nông trường Đỗ Hoà ở Duyên Hải.

Đầu xuân 1966, Đảng ủy văn hóa khu Sài gòn Gia Định giao cho Vũ Hạnh, một nhà văn nằm vùng công tác đặc biệt là mở một mặt trận văn hóa tấn công miền Nam trong vùng đô thị mà họ gọi là “vùng tạm chiếm”. Vũ Hạnh ngụy trang dưới chiêu bài Bảo vệ Văn hóa, chống lại văn hóa đồi trụy, chống lại văn hóa ngoại lai đầu độc thanh niên miền Nam . Họ tổ chức và xin phép cho ra tờ Tin Văn. Tờ báo trực tiếp được chỉ đạo bởi các cán bộ cộng sản. Đứng đầu là Trần Bạch Đằng. Chủ nhiệm là Nguyễn Mạnh Lương. Và một số nhà văn cộng tác như Lữ Phương, Hồng Cúc, Nguyễn Hữu Ba, Vũ Hạnh. Những nhà văn này còn viết cho tờ Hồn Trẻ với các cây viết như Trần Cảnh Thu, Trần Triệu Luật, Nguyên Hạo, Lê Uyên Nguyên, Tuyết Hữu, Cao Hoài Hà, Thích Quảng Khanh, Anh Vũ, Lê Ngọc Lê, Đinh Khắc Nhu, Lê Việt Nhân... Toà soạn tờ báo được đặt trong một ngôi chùa. Chẳng hạn tờ Hồn Trẻ do Mười Hải, bí thư khu uỷ văn hóa. Tòa soạn đặt ở ngôi chùa số 29, đường Trần Quang Khải.

Một số chùa chiền trở thành cơ sở bí mật cho các hoạt động phá hoại của cộng sản như Ấn Quang, lúc bấy giờ do TT Thích Thiện Hoa chủ trì, trung tâm Quảng Đức, Đại học Vạn Hạnh. Theo tài liệu của Thành đoàn TNSVHS trong cuốn “Trui rèn trong lửa đỏ” đã viết về Đại học Vạn Hạnh như sau:

Viện đại học Vạn Hạnh thành lập năm 1964 là một đại học của Phật giáo. Trường ở đối diện chợ Trương Minh Giảng. Trước năm 1968, tổ chức cách mạng cũng có hoạt động ở đây. Đêm đón tết Mậu thân, tổ chức cách mạng ngay tại trường với một cuộc tập họp táo bạo, sinh động. Tuy nhiên lực lượng ta thời này chưa mạnh. Tháng 10/68, tình hình tổ chức cách mạng ở trường sau thời gian bị đánh phá, coi như trắng. Thành đoàn chỉ đạo đồng chí Sáu Tỉnh, tức Đỗ Quang Tỉnh, nay là cán bộ ban Hợp tác kinh tế của Uỷ ban nhân dân thành phố về xây dựng lại bằng tổ chức Liên đoàn sinh viên Phật tử Vạn Hạnh.. Và họ đã kết luận: kể từ tháng 5/1972, một chi bộ chính thức của Vạn Hạnh được thành lập.

Và một câu đánh giá quan trọng như sau: Từ những ngày đó, Vạn Hạnh trở thành một pháo đài xuất quân đốt xe Mỹ và chống bầu cử
(trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 96).

Còn Ấn Quang được ghi lại như sau:

Những ngọn lửa bùng lên tuyệt đẹp trên đường phố. Các báo gọi những chiến sĩ đốt xe Mỹ là du kích quân sinh viên học sinh. Và chùa Ấn Quang trong những ngày ấy, là một chiến lũy của họ. Những người mẹ, người chị vượt qua những hàng rào cảnh sát, lựu đạn cay, vòi phun nước... đến với những đứa con ngoan của thành phố... “Tụi bay cứ đốt, đốt hết những quân chó đó đi...” Các mẹ, các chị căn dặn, nhắc nhủ với một lòng căm thù như vậy.
(trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 110).

Tuy nhiên, dưới mắt người Cộng Sản, họ đã nhìn lại vai trò của Phật giáo như sau:

Viện Hoá Đạo, lá cờ đấu tranh vang dội một thời đang ủ rũ và chia rẽ, phân hóa. Kẻ về Vĩnh Nghiêm với lá cờ chống Cộng rách rưới. Kẻ về Vạn hạnh dò dẫm một lối đi. Người về Ấn Quang gần gũi với quần chúng, với thanh niên. Viện hóa đạo còn lại những chiến lược gia ủng hộ Khánh- Hương đàn áp phong trào, bắn chết học sinh Phật tử Lê Văn Ngọc.

Và kể từ nay: “Ngọn cờ Phật giáo lãnh đạo đấu tranh hạ xuống, ngay từ trong lòng Phật tử, nhường chỗ cho lá cờ cách mạng phất cao lãnh đạo phong trào đấu tranh của Sài gòn, của tuổi trẻ thành phố.”

Năm 1964 đã kết thúc như vậy. Tuổi trẻ thành p[hố kết thúc 10 năm sóng gió, để bước vào cuộc chiến đấu mới 10 năm sục sôi kỳ lạ.
(trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 350-351).

Tiếp nối một cách vô tình hay bị mua chuộc có thêm các tờ báo sinh viên như Hoa Súng của Dược Khoa, Văn Khoa với Hạ Đình Nguyên. Nhất là tờ Tin Tưởng, tiếng nói của sinh viên Phật tử. Năm 1968, tờ Tin Tưởng do Phạm Phi Long làm chủ nhiệm, Đặng Minh Chi làm thư ký tòa soạn. Sang đến năm 1970, tờ Tin Tưởng sang tay cho Nguyễn Xuân Lập làm chủ nhiệm, Trần Công Sơn chủ bút và Trịnh Thị Xuân Hồng, thư ký tòa soạn. Sự tiếp tay của những tờ báo như Tin Tưởng với nội dung các bài đòi ngưng bắn vĩnh viễn, đòi Mỹ rút quân. Tất cả đều do bàn tay CS chỉ đạo.

Trong khi đó thì phía miền Nam có Chu Tử, đứng mũi chịu sào trực tiếp tố cáo Vũ Hạnh là Cộng Sản trong nhiều số báo liên tiếp kể từ tháng 10/1966 cho đến cuối năm 1966. Cái dở khóc dở cười của văn nghệ sĩ miền Nam là đã nhiều lần hội Văn bút do Lm Thanh Lãng làm chủ tịch đã công khai bênh vực Vũ Hạnh và cứu thoát y nhiều lần khỏi cảnh tù tội.

Cộng sản đã dùng tờ Tin Văn do Nguyễn Ngọc Lương làm chủ nhiệm, nhân danh bảo vệ và phát huy văn hóa dân tộc, bài trừ văn nghệ phản động đồi trụy. Trong tờ Tin Văn có những bài viết như:

Nhân một quyết định của bộ Văn hóa giáo dục, về việc bài trừ sách báo đồi trụy. Tin Văn số 3, tháng 6-7/1966. Hiện tượng dâm ô đồi trụy trong Văn Học hiện nay. Tin Văn số 9, 15/10/1966. Đọc tác phẩm của Chu Tử, Lữ Phương, số 10, 30/10/1966.

Sau này, trong tài liệu của Thành Đoàn, Vũ Hạnh đã có những nhận xét như sau về tờ Tin Văn:

Tuần báo Tin Văn, với các bài phê bình vạch mặt những tên xung kích chống phá cách mạng qua các tác phẩm đồi trụy, phản động.. Phong trào bảo vệ phát huy văn hóa dân tộc, bài trừ văn nghệ phản động, đồi trụy sớm trở thành phong trào quần chúng sôi nổi, sâu rộng ở Sai gòn và các tỉnh miền Nam, khiến bọn tay sai văn nghệ co lại, nguỵ quyền hoang mang và dĩ nhiên chúng tìm mọi cách để phản kích lại. Sự ra đời những hoạt động văn hóa ngụy dân tộc bị phong trào vạch mặt, chúng trắng trợn cho tên Chu Tử, tay sai của sở công an và Trung ương tình báo ngụy, bắt đầu một chiến dịch đả kích tôi, tố cáo tôi là việt cộng nằm vùng và liên tiếp trong nhiều số báo như vây, y đã vu khống tôi, cốt làm cho những người đã tham gia phong trào sợ hãi. Lúc nầy, Đảng uỷ văn hóa và thường vụ khu uỷ ở nội thành vẫn hằng ngày theo dõi tôi, động viên, chăm sóc về tinh thần lẫn vật chất cho tôi, thông qua vợ tôi, mở đường dây liên lạc mới, tôi trực tiếp nhận sự chỉ đạo của đảng.
(trích Từ toà án văn hóa đến Hát cho đồng bào tôi nghe. Vũ Hạnh, Trui rèn trong lửa đỏ trang 179).

Vũ Hạnh hay bút hiệu cô Phương Thảo đã bị chính quyền miền Nam chính thức bắt giữ ngày 02/06/1967. Cứ mỗi lần bị bắt thì lại có những nhà văn, trí thức, sinh viên và đặc biệt Hội Văn bút do Thanh Lãng vào tù lôi ông ta ra.

Chính Vũ Hạnh đã thố lộ về việc bắt giữ ông ta như sau:

Mấy tháng sau đó, tôi bị công an nguỵ quyền bắt giữ là do hai cơ sở của ta làm lộ. Nhưng sự kiện tôi bị bắt giam bấy giờ tạo thêm một cái cớ cho các hoạt động đấu tranh hết sức nhiệt tình của giới sinh viên học sinh. tất cả đều tung ra dư luận khắp nơi rằng tôi bị giam giữ là do Chu Tử vu cáo, rằng chính quyền đã bất chấp pháp luật, chà đạp lên quyền tự do cầm bút một cách hết sức thô bạo. THSV bấy giờ một mặt vận động các giáo sư đại học có lòng yêu nước lên tiếng để ủng hộ tôi, ủng hộ gia đình tôi.
(trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 181).

Đọc đoạn văn trên cho thấy Vũ Hạnh đã trắng trợn vu cáo cho Chu Tử dính vào việc bắt giữ ông ta, đồng thời y đã vận động trong giới trí thức để xin tha cho y. Đó là lối vừa đánh trống vừa ăn cướp.

Bên cạnh những tờ báo chính thức như Tin Văn, CS còn tổ chức rất nhiều những báo chí sinh viên hỗ trợ và tiếp tay cho Tin Văn.

Các báo sinh viên do những sinh viên như Trần Thị Ngọc Hảo, quyền chủ tịch Tổng Hội sinh viên làm “báo nói” tố cáo Mỹ Ngụy. Dương Văn Đầy (Ba Đầy biệt danh Bảy Không) làm bích báo sinh viên bên Y khoa đòi chuyển ngữ ở Đại học y khoa.. Nguyễn Trường Cổn, chủ bút báo sinh viên ca tụng quân giải phóng trong dịp tết Mậu thân, bị bắt và bị tòa án quân sự kết tù 5 năm khổ sai. Nguyễn Đăng Trừng đã trốn ra vùng giải phóng bị kết án 10 năm biệt xứ.

Đại học Khoa học có tờ Lửa Hồng, tờ Dấn Thân được ông giáo sư Trần Kim Thạch đỡ đầu. Luật Khoa có tờ Đất mới do Lê Hiếu Đằng, Nguyên Hạo. Tờ Học sinh do Lê Văn Triều làm chủ nhiệm, Nguyễn Thị Liên Hoa quản lý, xuất bản 1000 số.

Nhưng quan trọng là tờ Hồn Trẻ. Tờ Hồn Trẻ đã mượn danh tính một số người viết tên tuổi ở miền Nam lúc bấy giờ như tấm bình phong và giúp làm tăng uy tín cho tờ Hồn trẻ. Đó là các tác giả có tên tuổi như Thiên Giang, Bùi Chánh Thời, Nguyễn Văn Trung, Võ Quang Yến, Trụ Vũ, Tô Nguyệt Đình, Thiếu Sơn, Lương Phương, Vân Trang, Hồng Cúc, Song Thương, Ái Lan, Thảo Lam, Phương Khánh, Thu Quyên, Cao Ngọc Phượng, Phong Sơn, Chinh Ba, Hữu Hoàng, Nguyễn Văn Phụng, Phan Hữu Trình. Như đã nói ở trên, tòa soạn đăt trong một ngôi chùa do một cư sĩ là ông Nguyễn Văn Hoanh đứng vai chủ nhiệm. Mục xã luận là do chính những cán bô cộng sản gộc như Phạm Bá Trực, Mười Hải biên sọan.

Bên cạnh đó là những buổi sinh hoạt văn nghệ, ca nhạc nhằm cổ vũ các phong trào svhs phản chiến, đòi hòa bình. Tờ sinh viên ra mắt độc giả ngày 15/5/1967 do sinh viên Hồ Hữu Nhật làm chủ nhiệm. Tờ sinh viên được coi như biểu tượng của sinh viên tranh đấu. Ở đây, tôi xin nêu danh tánh tất cả những sinh viên thuộc các phân khoa đại họ đã hoạt động cách này cách khác cho cộng sản. Họ đã gài người vào trong các tổ chức sinh viên. Chẳng hạn như phong trào đòi Hòa Bình với chương trình “Hát Cho Đồng Bào tôi nghe, Dậy mà đi, Tiếng hát những người đi tới, Đêm Văn nghệ tết Quang Trung” với sự tham gia của các sinh viên đi theo cộng sản như: Trần Thiện Tứ, bác sĩ Trương Thìn, nhạc sĩ Nguyễn Văn Sanh, nhạc sĩ sĩ Tôn Thấp Lập, Võ Thành Long, nhạc sĩ Trần Xuân Tiến, Phạm Phú Tâm, Trương Thị Hoàng và Trương Thị Anh, Phùng Hữu Trân, Nguyễn Ngọc Phương, Võ Thị Tố Nga, Lê Thành Yến.

Và sau đây là danh sách sinh viên tranh đấu đã tình nguyện vào căn cứ ở Bắc Lộ 7, Campuchia gồm: Phan Công Trình, Nguyễn Đình Mai, Tôn Thất Lập, Trần Long Ẩn, Nguyễn Văn Sanh, Lê Thành Yến, Trương Quốc Khánh, Huỳnh Ngọc Hải, Dương Văn Đầy, Trần Thị Ngọc Hảo, Huỳnh Quang Thư, Hai Nam, Năm Sao, Trần Thị Ngọc Dung, Hà Văn Hùng, Trương Quốc Khoách.

Trong khi đó như tiếp sức cho địch, các trí thức, dân biểu nhà văn đua nhau ra các bản thông cáo đủ loại. Chúng tôi cũng xin tóm tắt bản Tuyên ngôn của nhóm Quốc Gia, ngày 04/09/1974 về tình trạng đàn áp báo chí tại miền Nam do các dân biểu sau đây đồng ký tên: DB Nguyễn Văn Binh, DB Nguyễn Tuấn Anh, DB Đặng văn Tiếp, DB Nguyễn Văn Cử, DB Dương Minh Kính, DB Nguyễn Trọng Nho, DB Nguyễn Văn Kim, DB Nguyễn Đức Cung, DB Vũ Công Minh, DB Đỗ Sinh Tứ, DB Nguyễn Hữu Hiệu.

Nội dung bản Tuyên bố phủ nhận luật báo chí 007, bênh vực báo Hòa Bình bị bộ Thông tin chiêu hồi đóng cửa, bênh vực các ký giả Nguyễn Thái Lân, Ngô Đình Vận bị gọi lên cơ quan an ninh lấy lời khai. Những bản tuyên cáo, những đòi hỏi như thế chắc là đúng, chắc là hợp pháp, chắc là ngay thẳng vì các vị ấy đều là những người quốc gia chân chính, người có lòng. Nhưng cộng sản đã biết lợi dụng những hoàn cảnh như thế để châm thêm ngòi nổ phá rối trật tự, an ninh ở Sài gòn.

Trong nhiều tháng qua, Hội Văn Bút của Thanh Lãng đã nhiều lần lên tiếng cảnh cáo về tình trạng đàn áp báo chí và coi đó là một ngục tù tư tưởng quy mô nhất.

Nhà văn Nhật Tiến cũng có đọc một bản cáo trạng dài về tình trạng ngộp thở của văn nghệ sĩ miền Nam cũng như của ngành xuất bản sách báo dưới lưỡi kéo kiểm duyệt ác nghiệt.

Cạnh đó là tuyên cáo chống đối chính quyền một cách đương nhiên của khối dân biểu Dân tộc xã hội gồm có: DB Trần Văn Tuyên, Hồ Ngọc Nhuận, Nguyễn Ngọc Nghĩa, Nguyễn Phúc Liên Bảo, Nguyễn Công Hoan, Lý Trương Trân, Phan Thiệp, Huỳnh Ngọc Diêu, Trần Văn Thung, Trần Ngọc Giao, Trần Văn Sơn, Trần Cao Đề, Phan Xuân Huy, Tư Đồ Minh, Đinh Xuân Dũng, Lê Đình Duyên, Lý Quý Chung, Kiều Mộng Thu, Nguyễn Văn Hàm, Nguyễn Văn Phước, Nguyễn Hữu Thời, Nguyễn Mậu, Nguyễn Phước Vĩnh Tùng, Mai Ngọc Dược, Hồ Văn Minh, Đoàn Mai.

Riêng bản tuyên bố của nhóm dân biểu Xã hội-Dân tộc mà luật sư Trần Văn Tuyên làm trưởng khối thì chúng ta có quyền nghi ngờ nội dung bản tuyên cáo đó. Vì trong số dân biểu này, có một số đã làm tay sai cho cộng sản như dân biểu Hồ Ngọc Nhuận, Lý Quý Chung, Kiều Mộng Thu.

Luật sư Trần Văn Tuyên, một trí thức miền Nam , một người quốc gia chân chính mà còn có thể bị cộng sản giật giây thì còn ai khác nữa? Sau này đánh giá công tội của luật sư Trần Văn Tuyên, Hồ Ngọc Nhuận đã viết trong hồi ký “Đời” của ông như sau:

Luật sư Trần Văn Tuyên, có sách nào đó cho là lý thuyết gia của chủ nghĩa quốc gia chống Cộng, vào quốc hội nhiệm kỳ 2, năm 1971. Nhưng suốt nhiệm kỳ, anh chỉ đi với đối lập và là trưởng khối Xã hội-Dân tộc. Hôm gặp nhau khi đi trình diện với quân quản ở trụ sở Hạ viện, anh còn lạc quan nói: ‘chế độ mới không có luật sư, nhưng tôi hy vọng sẽ được làm bào chữa viên nhân dân’. Về anh cũng như một số các anh như Phan Thiệp, Nguyễn Mậu... thuộc cánh Quốc Dân Đảng miền trung, thật cũng khó mà lấy vài ba năm tham gia chính trị đối lập ở Sài Gòn để cân bằng đánh đổi mấy mươi năm chống Cộng. Nhưng nếu thời gian tham gia tranh đấu chống Mỹ của họ kéo dài thêm năm mười năm nữa thì sao? và đâu là những giọt nước nhỏ nhoi muộn màng giờ chót, thay vì rơi đi nơi khác, lại góp phần làm tràn cái ly?
(trích hối ký Đời, bản thảo, Hồ Ngọc Nhuận, trang 165).

Ra đến Hải ngoại, trong Văn Học miền Nam, truyện 3, trang 1771 của Võ Phiến có trích dẫn lời giới thiệu của Trần Bạch Đằng có nêu 3 “tác phẩm tốt” trong thời kỳ 1954-1975 là Vũ Hạnh, Sơn Nam và Võ Hồng và không đề cập một chữ đến vai trò cán bộ CS của Vũ Hạnh. Việc nêu danh có ba tác giả thân Cộng có tác phẩm tốt thật là khó chấp thuận được? Và thế nào là tác phẩm tốt? Và như thế gạt bỏ tất cả những nhà văn miền Nam còn lại trong đó có cả Võ Phiến? Tôi hy vọng rằng nhà văn Võ Phiến chia sẻ những suy nghĩ của tôi viết với sự trân trọng và công bình.

Cùng một tinh thần như Trần Bạch Đằng, trong bài báo của Xuân Trang nhan đề: ‘Tuổi trẻ Việt Nam làm báo’ có viết như sau về hiện trạng báo chí dành cho giới trẻ miền Nam:

‘Một hôm tôi ở tòa soạn nhận được bên anh em bên tạp chí Tin văn gởi biếu cho tờ Tin Văn số 10, với lời dặn dò là tờ Hồn Trẻ rất khó chen chân với các tờ báo nhảm nhí Tuổi hoa, Thiếu nhi, Tuổi ngọc... do bọn Nhật Tiến, Duyên Anh, Bảo Sơn chủ trương. Có lần tôi, tôi giao cho nhà phát hành Độc Lập, đường Trần Hưng Đạo 5 ngàn số thì sau đó y trả về gần đủ... 5 ngàn số, nghĩa là không bán được tờ nào cả’.

Báo do cộng sản chủ trương không bán được vì không ai mua, nhưng bọn họ vẫn gọi các báo Tuổi Hoa, Tuổi ngọc, Thiếu nhi là những báo nhảm nhí. Đó là cái cung cách của người Cộng Sản.

Bên cạnh những tờ báo chính thức như Tin Văn, người cộng sản đã phát hành vô số báo vệ tinh như các tờ Xung kích, Suối thép, Lửa thiêng, Trung Kiên từ căn cứ đưa vào nội thành. Nhưng những báo này thực sự cũng ít được ai biết tới.

Kết luận phần 1

Nguyễn Đình Thi trong bài viết Câu chuyện gởi tới các bạn tuổi trẻ sinh viên học sinh miền Nam đã viết:

‘Mấy tháng nay, từng bước đấu tranh của các bạn đã được toàn thể đồng bào miền Bắc, nhất là các giới trí thức, đại học, các lứa tuổi trẻ, chăm chú theo dõi với tình thương yêu đầy tự hào. Hai mươi năm lăn lộn lửa đạn, và ngày nay đang tiếp tục chiến đấu, dân tộc ta đồng thời đã không ngừng từ đất bùn mà nhào nặn lại cuộc sống của mình, từng bước tiến lên xóa vỡ bao ngang trái bất công và quét đi những rác rưởi của chế độ cũ’.

Và Lý Chánh Trung trong bài: ‘Làm và tin’ cũng đã viết:

‘Không có mũi nhọn xung kích của thanh niên thì không thể tạo được những xáo trộn dữ dội và kéo dài trong những năm 70, gây được tiếng vang ở nước ngoài và làm cho địch rất lúng túng... Tôi đã nhảy vào cuộc đấu tranh, phần lớn do sức lôi kéo của những người trẻ tuổi nói trên và đó là những ngày đẹp nhất mà tôi đã sống, với những lý tưởng đẹp, những tình cảm đẹp, những gương mặt đẹp mãi mãi không quên’.

Hiện nay, tờ Tuổi trẻ cùng như tờ Tuổi Trẻ chủ nhật, Tuổi trẻ cười tại thành phố Hồ Chí Minh là hậu duệ của những tờ báo sinh viên, học sinh thời trước 1975. Một số bọn họ được trui rèn từ những ngày tháng tranh đấu trong mặt trận báo chí của Sài gòn trước 1975 nay đảm trách nhiệm vụ mới.

Mặt trận báo chí ở đô thị trở thành mũi nhọn hàng đầu trong tất cả các phong trào chống Mỹ, chống Thiệu. Tất cả những tờ báo ấy trở thành vũ khí tư tưởng theo lệnh của đảng góp phần vào sự sụp đổ miền Nam vào năm 1975.

Viết lại những trang này như một bài học ôn lại cho những người dân ở miền Nam trước 1975 nay đã sinh sống ở nước ngoài. Như một bài học. Như một dĩ vãng cần được khơi lại để cùng nhớ những năm tháng ấy.

Nguyễn Văn Lục

Wednesday, July 6, 2011

Sẽ là một "bang"

Không phải "tỉnh" hay "khu tự trị" gì đâu. Sẽ là một "bang" theo kiểu liên bang Xô Viết. Nhưng tên gọi thì cứ là "khu tự trị" hay gì gì đó đúng theo sách Lê Nin.

Sunday, June 19, 2011

Tất cả những gì báo chí viết

13. Tất cả những gì báo chí viết đều là sự thật trăm phần trăm, ngoại trừ những sự cố mà quý vị trực tiếp chứng kiến.

Friday, June 17, 2011

Nhận Diện Lũ Chó Săn


Wednesday, June 15, 2011


Hãy Nhận Diện Lũ Chó Săn VC-Tin ảnh Lê Tùng Châu



Hãy Nhận Diện Lũ Chó Săn VC


Tin ảnh: Lê Tùng Châu

Dưới đây là ảnh những tên chó săn (CA thường phục) của VC đeo bám người biểu tình ở Saigon ngày 12/6/2011 vừa qua.

LTC cố gắng chỉnh lại cho thật rõ, từ ảnh đã chụp được, cũng như capture từ các clip mà các bạn trẻ đã up lên youtube. Những clip này, với những người ở nhà rồi xem lại thì chỉ có thấy về cuộc biểu tình, còn với người cùng đi biểu tình biết quan sát kỹ thì mới nhận diện được lũ chó săn đông đảo này.

Trong cố gắng chừng mực của một cá nhân, LTC chỉ có thể ghi lại một ít những gương mặt chó dưới đây (trong số hàng trăm tên khác còn dấu mặt). Rất mong các anh em cũng hãy chịu khó bỏ chút thì giờ thực hiện công việc như LTC để chúng ta có càng nhiều càng tốt dữ liệu về lũ chó này, đặng mà ngày sau khi chủ của chúng sập, bỏ chạy, chúng ta sẽ có căn cứ truy nã bọn này đem chúng ra tòa án của chế độ Việt Nam Dân Chủ trong nay mai mà đền tội phản quốc.


Rất mong!


LTC


Bạn đọc chú ý trong những photos dưới đây, tên nào có mũi tên đỏ chỉ vào là CA chìm chó săn của VC đấy.





http://1.bp.blogspot.com/-vHMm9sCc8hI/TfTcciVS3wI/AAAAAAAAAqA/E_0De9r5yDo/s1600/12+20.jpg
Lúc này là gần 10:00AM, tên này chụp rất nhiều ảnh...chẳng ai để ý tới y


http://1.bp.blogspot.com/-jhJ2cjT1jds/TfYx0RlebPI/AAAAAAAAAqI/9dnpiex2kfQ/s1600/12+62+2.jpg
để sau đó, xông vào bắt người y hệt một tên cướp lúc 12:29PM. Người bị bắt là anh thanh niên hỏi câu đầu tiên la to tiếng hỏi: “giữa cái thành phố to lớn này, tôi được đứng ở chỗ nào???” lúc 8:30AM (update: anh là Phan Nguyên, người Quảng Nam, xin thêm chi tiết do chính anh thuật lại việc bọn chó săn bắt anh ra sao, thả lúc nào...ở cuối bài tường thuật trước-LTC, 14/6/2011)








tên chó săn (mũi tên đỏ) luôn đeo bám anh thanh niện (mũi tên vàng) sẽ bị đồng bọn chúng bắt nguội lúc 12:29PM, 12/6/2011
















tên này (mũi tên đỏ) luôn bám theo Phan Nguyên (mũi tên vàng)


...và bạn Phan Nguyên (áo đỏ)


...trước lúc bọn chúng xúm vào bắt một chị trung niên (có mang kính đen) nhưng không được vì người trong đoàn phản ứng mạnh giải vây cho chị. Tên áo thun xanh nói giọng Nam, là tên là to nhất: "giựt đồ" khi bọn chúng bắt nguội người đàn ông gầy quần jean xanh áo sơ mi trắng sau đó không lâu (xem các hình dưới)


http://3.bp.blogspot.com/-61v4Z2It7Hs/TfnwS1fTbsI/AAAAAAAAAuM/Xyv14A9Y9bM/s1600/12+63+20.jpg
..tên áo thun nâu...
tên chó cái áo đỏ cũng xăng xái không kém (mũi tên đỏ bên phải hình), ả này chuyên chụp hình người biểu tình, y thị đã thản nhiên "làm việc" rất sớm ngay trước lúc đoàn "khởi động"
tên áo thun nâu này luôn xăng xái đi trước...
...để khi bắt người thì chạy trước "dọn" đường...







tên áo thun nâu (trong các ảnh trên) luôn chạy trước khi đồng bọn chúng bắt người
đây một con chó lớn....con chó này đi trước và cách xa đoàn ngay sau lúc "khỏi động"
 
tên chó săn (có mũi tên đỏ trỏ vào) nhục nhã trước em bé đi biểu tình...
chú ý tên chó săn nữ, gầy ốm mặc áo khoác màu đỏ. Phía sau, góc phải ảnh nơi có mũi tên xanh là nơi ông Huỳnh Kim Báu và các bạn hữu cùng đi
khuôn mặt của y thị đây, còn trẻ quá mà đã cam tâm làm chó săn cho giặc cộng (trong tay y thị đang cầm tờ báo cuộn tròn dấu bên trong là 1 chiếc máy liên lạc tầm ngắn)

chiếc honda SH màu đỏ biển số 54L6-9940, tên mặc đồ đen di cạnh sau là đồng bọn chó