Wednesday, February 25, 2015

Từ Cần Thơ, nghĩ về bầu cử Tổng thống Mỹ và tư duy cầm quyền

Từ Cần Thơ, nghĩ về bầu cử Tổng thống Mỹ và tư duy cầm quyền

Trần Thị Hồng Sương 

Phải thừa nhận giá trị của Tổng thống Bush vì suốt hai nhiệm kỳ ông đã làm đúng khẩu hiệu tóm tắt tư duy cầm quyền “bảo thủ trong tình thương” khi tranh cử. Tư duy này không khác mấy “phương cách” thúc đẩy “chuyển biến hoà bình ” vào những năm sau thế chiến 1945 của ngoại trưởng John Foster Dulles và tổng thống Eisenhower. Nếu chuyển biến hoà bình chỉ nói đến “phương cách” thì khẩu hiệu “bảo thủ trong tình thương ” có bóng dáng con người, tức mang thêm ý niệm tình cảm thân thiện giữa người với người để cùng thực hiện điều lành cho xã hội.

Xin nhắc một chút về nhận thức của người Âu Mỹ về hai từ EvolutionRevolution (cách mạng) rất khác với điều CSVN theo gót Đặng Tiểu Bình, gọi đó là “Âm mưu diễn biến hoà bình”, nghĩa là kiểu bắn bằng viên đạn bọc đường để tiêu diệt CS. Nhưng thật ra Đặng Tiểu Bình không chịu cho thay đổi vì sợ viễn cảnh bị hạ bệ kiểu “cách mạng” tố giác tội ác, cho dân nguyền rủa kéo sập tượng lãnh tụ xuống đất mà chà đạp như khi Staline bị hạ bệ. Khi ông Triết nói “bỏ điều 4 Hiến Pháp là tự sát” là lối nghĩ sợ hãi về một cuộc “cách mạng” như vậy làm người CS chết chóc “máu đổ đầu rơi”, lập lại cách CS làm từ trước đến nay! Không biết bên an ninh ai hù doạ ông Triết mà sợ hết hồn vậy ? Các nhà dân chủ chỉ yêu cầu Quốc hội sửa đổi Hiến Pháp, đòi để chủ nghĩa CS chết già theo năm tháng chớ có lo… hồi sinh ! Có ai đòi người nào phải chết chết đâu mà khiếp đảm vậy?

Evolution (chuyển biến) và Revolution (cách mạng) phát âm khá giống nhau nhưng về ý nghĩa cực kỳ đối lập nhau. Từ “evolution” (chuyển biến) đồng nghĩa phát triển đạo lý và ý tưởng từng bước, liên tục, để tiến tới tiếp cận những nhóm người dù họ là đối địch từ một thế giới đáng sợ của họ. Revolution là (cách mạng), làm ra thay đổi đột ngột ít hay nhiều và gây hậu quả thảm khốc cho một số người ! Liên Hiệp Quốc luôn dùng một lộ trình hoà bình (peace process) dựa vào chuyển biến hoà bình (peace evolution) như thế.
Người CS làm cách mạng đổ máu quen rồi, sẽ không dễ hiểu lòng nhân hậu của những người thượng tôn pháp luật và óc nhân bản của các nhà dân chủ tôn trọng quyền sống và phụng sự hạnh phúc con người! Các bác sĩ dược sĩ còn có lời thề theo chủ nghĩa “nhân đạo quốc tế”. Và về mặt nào đó, đây là giấc mơ Mỹ đang dần hình thành mà ông Obama nói đến. CSVN không hoan nghênh ông Obama vì ông có nói trong quyển sách CS là những người bám vào hy vọng đã mất, lạc hậu và ông rất phản cảm khi thấy ở Indonesia những em bé hơn mười tuổi không học hành đã được phát súng, vác súng AK47 của CS đi làm cách mạng, thật sự là cho bắn giết như các Angka của Khmer Đỏ gây diệt chủng ! Chúng ta hẳn còn nhớ, Indonesia có phong trào CS mạnh gấp nhiều lần VN nhưng bị diệt gọn trong biến cố 1965 tại đó.

Cụ thể ở Việt Nam ông Bush chia sẻ quan điểm của Tổng thống tiền nhiệm Bill Clinton, với yếu tố quốc tế thuận lợi nhờ việc ông Gorbachev thấy ra và từ bỏ chủ nghĩa Cộng sản, cuốn bức màn sắt phân chia hai thế giới đối đầu và bức tường Bá Linh đã bị phá bỏ. Không có chiến tranh nhưng đã có nhiều nhà nghiên cứu lên án chế độ Cộng Sản sát nhân vấy máu nhiều hơn phát xít, qua các nghị quyết 1481, dự luật nhân quyền và nghị quyết Châu Âu về việc vài nước CS còn lạc hậu bạo hành kềm hãm con người nhất thế giới là Trung Quốc, Việt Nam, Cuba, Bắc Triều Tiên.

Người đấu tranh dân chủ hôm nay cũng có thể học điều vừa kể trên đây từ ông Bush, tức không cần làm hại, dứt bỏ sinh mệnh một con người VN nào, dù đó là người Cộng Sản. Nhưng phải quyết bảo lưu việc đòi người nắm quyền phải qua cạnh tranh bầu cử và phải thay đổi Hiến Pháp, thay đổi cơ chế Cộng Sản sai lầm… Việt Nam càng sợ, nép mình dưới trướng, Trung Quốc càng lấn lướt càng dùng tư duy nước lớn áp chế xúc phạm liên tục! Đã có ông Lê Duẩn không sợ Trung Quốc đáng làm theo, dù việc ông đánh vào Nam cũng là sai lầm lớn lao khó tha thứ.

Nước Mỹ thời ông Bush đã gặp gỡ lãnh đạo Cộng Sản VN còn rất thù nghịch, tạo điều kiện cho người rất không có tầm nhìn như bà Tôn Nữ Thị Ninh tiếp cận Việt Kiều, giúp một Việt Nam lầm lạc, điêu tàn sau chiến tranh và bao cấp, gia nhập cộng đồng quốc tế để học tập và biết chia sẻ mối quan tâm tầm toàn cầu, giúp VN vào WTO để học cách đưa đất nước mình vào nỗ lực tranh giành thị phần kinh tế thay vì gây hấn, thù địch, chiến tranh… Tổng thống George W. Bush và cộng sự là các Đại sứ Mỹ ở VN đã thấy rất ít có tiến triển mà chỉ thấy Quốc hội Mỹ phải thông qua dự luật nhân quyền cho VN, theo đó có quy định cấm Tổng Thống viện trợ vô điều kiện cho VN… Ông thuyết phục chưa thành công về mong ước của dân chúng, khái niệm nhân bản, công ước về quyền con người mà VN đã học hiểu, ký kết. VN phải biết tự tìm cho mình con đường chuyển biến chính trị để có dân chủ tự do như ông Bill Clinton từng nói trước cử toạ sinh viên Hà Nội.

Cũng giống như CSVN, bộ phận người Việt vì được hưởng đặc quyền mà cố bám vào chủ nghĩa CS, thế giới Hồi giáo có một bộ phận giáo sĩ sống trong sự tôn thờ cung phụng của tín đồ dốt nát mà thành nhóm cực đoan vì ích kỷ tham lam. Chân lý không dễ đến được kẻ vô cảm cao ngạo lười biếng lòng chất ngất hận thù, tham vọng. Không thể được như nước Mỹ thì phá để nước Mỹ phải đau lòng! Ngày 11.9.2001 quả đã làm nước Mỹ đau thương và phẫn uất khi người tốt người giỏi vô tội bị giết thảm thương ! Nước Mỹ như anh khổng lồ bị đánh… khi ngủ trong chiếc nôi êm ấm an toàn… Như voi bị ong, đỉa chui lỗ tai không có cách nào tránh hay dễ loại bỏ !

Cuộc chiến ở Afganistan và Iraq được dân Mỹ bừng tỉnh đồng tình ủng hộ chính phủ tiến hành chiến tranh để trục xuất một số kẻ cầm quyền đã đi ngược mong ước hoà bình yên ổn của dân chúng, tự ý bí mật trợ giúp khủng bố ! Bên dưới đó còn có vấn đề những lãnh đạo quốc gia bất tài, không biết dùng khoa học để làm ra nguồn lợi kinh tế quốc gia, mà kinh doanh “cái chết trắng” là kinh doanh ma túy. Làm ra những “cái chết đỏ” là buôn vũ khí hay “cái chết hàng loạt” của vũ khí nguyên tử, hoá học !

Những vấn đề tồn đọng của nước Mỹ là vấn đề Mỹ không thể chủ động làm mà lệ thuộc vào sự thức tỉnh của người khác dân tộc khác . Ông Bush vẫn chưa tìm ra câu trả lời cho tình trạng của Hồi giáo, cực đoan đến khó hiểu: “Trả lời thế nào đối với một người nói với bạn rằng anh ta tuân phục Chúa hơn là với người khác và cho rằng anh ta chắc chắn sẽ được lên thiên đàng khi cắt cổ bạn?” (“Que répondre à un homme qui vous dit qu’il aime mieux obéir à Dieu qu’aux hommes et qui, en conséquence, est sûr de mériter le ciel en vous égorgeant?” (Dictionnaire philosophique, mục từ “Fanatisme” -Voltaire )

Và ông Bush dù khó cũng phải bảo vệ các giá trị cuộc sống như một người bảo thủ, Mỹ không thể thay đổi để chấp nhận sống bên cạnh thế giới bại hoại đó ! Phải đánh phá đường dây ma túy xâm nhập thế giới gây hại cho triệu triệu thanh thiếu niên. Đánh phá đường dây buôn vũ khí khi Liên Xô Trung Quốc bán công nghệ nguyên tử cho các người lãnh đạo bất thường cực đoan như Bắc Hàn, Iran, Iraq vì tiền … Đó là phần ngầm của ngày 11.9.2001…

Nước Mỹ hy vọng Ông Obama có phần xuất chúng của một người da màu, thêm nhiều thuận lợi về nhân thân, sẽ may ra giúp ông Obama dễ tiếp cận với những con người “hết thuốc chữa” giải quyết thành công vấn nạn Hồi giáo, ma túy, vũ khí này!

Thật ra chưa nên vội hy vọng những điều kỳ diệu. Nếu rút quân để thoả hiệp khiến Mỹ phải bỏ cuộc tạo dựng một thế giới tốt đẹp hơn chứ không phải một nước Mỹ tốt đẹp hơn thì đâu thể nên chấp nhận. Màu da ông Obama có làm những kẻ hoang đàng hung ác này thay đổi không thì còn phải chờ ! Tôi hơi thất vọng khi thấy ông Obama chỉ nói đến thay đổi mà chưa thấy ông đề ra “phương cách thay đổi” nào ngoài chỉ dấu cho thấy muốn làm sống lại mạnh mẽ hơn “giấc mơ Mỹ”. So sánh với Tổng thống Eisenhower và John Foster Dulles đã đề ra tái thiết Châu Âu, lập ra Nato, Liên minh để ngăn cản CS và thành công dù phần lớn là vì bản thân chế độ CS không phải là giải pháp cho nhân loại. Nga có văn hóa hơn thì mau hiểu hơn Trung Quốc hay Triều Tiên, Cuba, Việt Nam. Làm người Việt Nam luôn phải chua xót não lòng thương cho người Việt khi nhìn lên tivi gặp mặt ông Nông Đức Mạnh, ông Triết, Ông Dũng hùng hồn ca ngợi CS, những người không trẻ, nhưng chưa già để nói giống “cõi trên” u ám !

Người Mỹ và chính trị gia da trắng thật xuất chúng khi vượt qua định kiến chủng tộc, vốn còn làm hầu hết quốc gia đau lòng mà dám nhìn điểm nước Mỹ cần đến, đó là giải quyết khủng bố và ma túy, ngăn chận vũ khí giết người hàng loạt dính nhiều đến người da màu và đạo Hồi !

Sau 1975 VN tự khoác lác là anh hùng, tự ca ngợi là lương tâm thời đại, nhưng hãy xem thế giới nhìn về VN bằng con mắt e ngại và coi là một đất nước bị quốc tế lợi dụng, bị CS chà đạp ném vào chiến tranh đáng thương ! Môt VN tan hoang sống nháo nhác chờ TQ viện trợ là mục đích của Bắc Kinh.

Suốt 30 năm 1945-1975 chiến tranh, trong con mắt thế giới, Bắc VN lọt bẫy CS quốc tế. Nguyễn Tất Thành theo con đường Staline-Mao Trạch Đông tàn ác, dân chúng Bắc Việt đáng thương vì lọt bẫy CSVN. khi bị CS dạy rằng Mỹ là thực dân kiểu mới vào VN thay chân Pháp xâm lược bóc lột !

Người VN không ai biết rõ nhân thân nhân diện Nguyễn Tất Thành (theo hồi ký của ông Đoàn Duy Thành) Không ai biết Ông Nguyễn Tất Thành để hiểu việc ông bảy lần cầu thân Mỹ không thành công là vì sao. Ông cầu thân Mỹ kẻ xâm lược ư ? Mỹ xâm lược sao ông Nguyễn Tất Thành mời mà Mỹ không đến? Tình báo Mỹ tất biết rõ ông Nguyễn Tất Thành, Mỹ chê ông ít học, nhân thân được CS huấn luyện, vợ Tàu, cá tính giảo hoạt khó tin, không có trình độ nên không thể hình thành quan điểm, sẽ thay đổi vì lợi ích cá nhân, khó làm đồng minh thực hiện lý tưởng, tàn ác vì bán tin cho Pháp, giết hại nhiều nhân sĩ các nhà cách mạng chống Pháp, dính dáng với con người nhất thiết sẽ bị lịch sử VN mai sau lên án là chuyện không thể được Quốc hội và dân Mỹ chấp thuận !

Một tình báo Mỹ đã đổ mồ hôi hột kinh hoàng khi nói chuyện với nhóm trí thức Tây học thân cộng sau này là nhóm MTGPMN, những trí thức VN quá dư anh hùng tính cá nhân, dư lòng yêu nước lãng mạn mà rất thiếu bản lĩnh chính trị. Do rào cản ngôn ngữ và cả óc khinh mạn ghét Mỹ của tây tiêm nhiễm mà không hiểu nước Mỹ. Chính họ sẽ làm thất bại cố gắng ngăn chận CS của Mỹ. Quả đúng y như lời tiên đoán này của viên tình báo Mỹ.

Người ta nói “Tây sinh ra đã ghét Mỹ” để thấy rằng ghét Mỹ là bản chất của Pháp xuất phát từ niềm cay đắng của Pháp ! Gilbert du Motier de La Fayette, thường được gọi Hầu tước Lafayette, vị tướng, nhà quý tộc Pháp tham gia Cách mạng Hoa Kỳ giúp Mỹ thoát khỏi đô hộ Anh. Pháp cầu thân tặng tượng đài Nữ thần tự do danh tiếng. Mỹ do chống chuyện Pháp đô hộ VN không dội bom cứu Pháp trong trận Điện Biên Phủ, vậy thì phải phá để Mỹ nhất thiết phải thất bại ở VN để nếm trải chua chát như Pháp .
Trí thức Tây học VN học theo Pháp ghét Mỹ mà hoàn toàn không biết rằng Pháp ghét Mỹ do Mỹ chống việc đô hộ bất công. Ngoài vài người thân cận ông Nguyễn Tất Thành, đảng viên CSVN không biết gì về kế hoạch Marshall giúp tái thiết, chính sách hoà bình… lại càng không biết gì về “giấc mơ Mỹ” trong dó chống chính sách đô hộ của Châu Âu! Tây dễ gì chịu dạy cái hay của nước Mỹ, một đồng minh thù địch của Pháp ! Với nước Mỹ dù là đồng minh, Mỹ cũng quyết không ủng hộ Pháp vì nước Mỹ không nhầm lẫn đồng minh chính trị thực hiện nhiệm vụ thành ra… bạn hữu bè phái làm điều xấu ! Với Pháp nước Mỹ là đồng minh, không phải là bạn !

Việc Nguyễn Tất Thành cầu thân Mỹ là cơ sở suy ra CSVN biết rất rõ Mỹ không xâm lược. “Chống Mỹ cứu nước” chỉ là “chiêu bài” lừa gạt dân miền Bắc, để thực hiện mục tiêu Cộng Sản hoá. Ông Nguyễn Tất Thành lân la cầu thân vì nhiệm vụ xâm nhập lợi dụng và phá hoại còn nhân thân không có gì giống với các nhà cách mạng Hồ Học Lãm, Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh… ! Ông vô nghề nghiệp, là lao động đơn giản, sa cơ thất thế. Trong tình cảnh dưới đáy xã hội cơ cực đó ông sẽ gắn chặt với người cho ông đồng lương, miếng ăn để sống! Nga Tàu đã xây dựng cho ông như thế và đến nay CS cũng xây dựng bộ máy từ những người như ông !

Ông được trả lương làm thuê công việc xây dựng thêm mạng lưới CS, ở Thái Lan hai năm 1928-1929 không thành công. Muốn cố lập công chỉ còn duy nhất là con đường đem CS về VN !

Một sự kiện lịch sử nữa Pháp cố làm sai lệch là do ý đồ muốn ở lại VN nên tìm cách để được tái vũ trang, viện cớ là chống CS khi đồng minh không cho Pháp hiện diện ở Đông Dương. Pháp làm ra vẻ VN có nhóm CS mạnh. Các sử gia Pháp ghi nhận nhóm CS chỉ là thực thể sinh ra trong hỗn loạn, chất vấn Pháp vì sao lại nói chuyện với một Nguyễn Tất Thành vô danh tiểu tốt, hơn nửa là… kẻ giết người ! Nhưng Pháp cần giới thiệu với Đồng Minh về CS như lực lượng có tổ chức có thực lực để xin tái vũ trang. Sau khi được tái vũ trang Pháp chỉ đánh một ngày là CS bỏ Hà Nội rút vào chiến khu ! Pháp tái vũ trang và tai hoạ đến là Mao thắng Tưởng, vũ khí xếp xó không thu hồi được vốn nên đổ về VN cho bán trả chậm để giết nhau. TQ ra tay đánh Điện Biên Phủ, sau buộc CS phải hiểu là Trung Quốc đánh thuê phải trả bằng một phần đất nước, không viện trợ mà tính ra bằng tiền mua vũ khí…

CS không chống Pháp, không chống Nhật, việc ông Nguyễn Tât Thành phải nghe theo Nga Tàu không chịu hợp tác với Bảo Đại đang được các nước đồng minh và Mỹ ủng hộ để có hoà bình ngay năm 1945 như các nước khác chính là điểm then chốt gây đại hoạ mở màn 9 năm kháng chiến.

Giới phân tích sử Pháp cho thấy sẽ không có chín năm kháng chiến nếu không có CS. Mặt trận Việt Minh, đánh Pháp đã thành lập từ sau 1930 bao gồm hết thảy người yêu nước nhiều phe phái. Lúc này ông Nguyễn tất Thành còn lận đận mãi tận Thái Lan, Liên Xô… Sau 1954 âm hưởng đau thương còn kéo dài và ảnh hưởng tinh thần Quốc Cộng hợp tác chống phát xít đô hộ làm phát sinh cảm tình với nhóm cùng chống Pháp là Cộng Sản !

Hiệp định Geneve mở màn cho nội chiến, đúng như ngoại trưởng Trần Văn Đỗ nói. Ông không ký mà còn lên án Hiệp định Genève của Tàu Pháp Tây ký với nhau. Cả nước không đồng tình, nhất là Việt Minh phía Nam nhưng Chu Ân Lai đã quyết định! Ngoại trưởng Mỹ khinh Chu Ân Lai ra mặt không chịu bắt tay là rất đáng vì thực hiện “âm mưu khốn kiếp” dành cho một dân tộc đáng thương VN của Mao. Còn Ông Phạm Văn Đồng cũng ngây ngô không kém trước ông Nguyễn Tất Thành ! Cả nước hy sinh đánh giặc chưa được biết rõ Cộng Sản, lập nên chính phủ 1946 Dân Chủ Cộng Hoà đa nguyên đa đảng. CS giết hại dần các phe phái khác nếu không theo về CS, để độc quyền nắm chính quyền! Như vậy lịch sử cần viết lại. Cộng Sản đã giúp Pháp có lý do được tái vũ trang, CS chỉ có mục đích thực hiện nhiệm vụ Cộng sản hoá Việt Nam của Nga Tàu, dẫn đường cho Trung Quốc thay chân Pháp chiếm đất phía Bắc và các hải đảo!

Dân Bắc Việt bị biến thành chiến binh, xô vào cuộc nội chiến, nếu không thì cắt khẩu phần ăn của cả gia đình, phải bắn giết điên cuồng, thảm sát hàng loạt dân trong nước chỉ để thành… Cộng Sản nghèo khổ chết chóc. ăn bo bo…

Không chỉ trách cứ ông Ông Dương Văn Minh mà nên trách cả chính ta, gia đình ta, dân chúng hiền lành miền Nam vì có nhiều liên quan huyết thống chồng chéo với người đi tập kết, do tham gia thời Việt Minh chống Pháp, do ai cũng quá ao ước hoà bình, do trong suy nghĩ dân một nước anh em một nhà đâu đến đỗi nào, do đó mà lọt bẫy MTGPMN. MTGPMN gồm các trí thức Tây học, học luôn chuyện bậy của Tây là ghét Mỹ. MTGPMN vừa lọt bẫy Pháp ghét Mỹ vừa cũng lọt bẫy Cộng Sản. Cộng Sản xâm nhập khuynh đảo và mau chóng giải thể MTGPMN sau 1975 khiến cho nhiệm vụ lịch sử của MTGPMN chỉ là giao liên dẫn đường cho CS. Sau 1975 giúp CSVN ôm 16 tấn vàng, bàn ghế tủ chén dĩa về Bắc, nghe theo Hà Nội đánh tư sản cướp vàng, đôla, lấy nhà lấy xe, tổ chức cho ghe đi vượt biên bán chính thức chêt chóc mặc tình để lấy vàng và bỏ hoang các cơ sở sản xuất cho…sét rỉ. MTGPMN đã góp phần phá hoại đất nước, làm nên trách nhiệm không nhỏ trước lịch sử !

MTGPMN lọt bẫy CS Hà Nội, Hà Nội chỉ dùng những người CS ít học như Bà Nguyễn Châu Sa, Nguyễn Văn Linh… cài trong MTGPMN! Chính họ đồng tình không thực hiện hiệp định Paris cùng VNCH điều hành đất nước và cùng miền Bắc thương thảo để đi đến thống nhất như dân chúng hai miền mong đợi. Cuối cùng Việt Nam đã có một nền hoà bình thống nhất về chính trị, còn con người đầy nước mắt, tù đày và chết chóc bi thương trên đường trốn chạy nền “hoà bình thống nhất” đó! Tiếp đó còn thêm hai cuộc chiến chết chóc với đồng minh thân cận nhất là Trung Quốc và Khmer Đỏ! Nạn nhân của chủ nghĩa nước lớn Trung Quốc và hoạ Cộng Sản từ miền Bắc!

Đến nay không thấy Mỹ xâm lược một tấc đất nào mà chỉ có Trung Quốc đánh miền Bắc, chiếm thác Bản Giốc, chiếm Hoàng Sa và lăm le chiếm Trường Sa! Từng người dân Bắc Việt nay nghĩ gì ? Nay lẽ nào “người Cộng Sản tốt ” chưa biết rằng từng không tiếp cận được thông tin trung thực, một thời bị CSVN độc quyền cung cấp luận điểm tuyên truyền lừa dối ? Dân chúng hoàn toàn bị sai khiến, lệ thuộc chỉ lo “quán triệt” những điều lệnh đưa xuống, không một chút suy tư, đưa đến nhận thức các vấn đề đều lệch lạc. Có tiếp xúc mới thấy dân Bắc Việt thời sau 1975 đã trở thành những người tự mãn tự cao trong lầm lạc, mang não trạng trì độn thù nghịch và hành động độc ác.

Thân phận người phụ nữ xưa sinh ra phải làm gì, phải sợ hãi tuân phục ai, chết làm ma nhà họ nào do cha mẹ quyết định sẳn, quả là sống thừa như một công cụ, mất hết ý nghĩa. Đảng viên CS nay thử nghĩ có phải cũng bị lập trình sống như thế đó không ?

Tôi tìm hiểu tầm nhìn của hai cộng sự người da màu của Tổng thống Bush là ông Powell và bà Rice qua cuốn tự truyện với nhiều niềm chua xót về nguồn gốc da đen của ông Colin Luther Powell, và những bài bình luận, những hoạt động của Tiến sĩ Condoleezza Rice, người phụ nữ không mang lâu niềm chua xót da màu mà nhìn nhận được nguyên do. Chính việc lo đòi đặc quyền thay vì cố gắng tu dưỡng bản thân khiến cho xã hội da trắng lo đáp ứng trấn an chứ không dành lòng kính nể người da màu. Bà cho bỏ hết đặc quyền dành riêng cho người da đen ở Đại học và nêu được phương cách sống, học tập làm việc ngang nhau để có phẩm giá ngang nhau. Bà thành công với tư duy cuộc sống xã hội đó và trở thành ngoại trưởng thứ 66 của nước Mỹ từ ngày 26.1.2005 với lời phát biểu giàu lý tưởng và con đường giải quyết bất đồng rất thuyết phục của nước Mỹ trước cử toạ: “Chúng ta phải dùng ngoại giao Mỹ để kiến tạo sự cân bằng quyền lực trong thế giới yêu thích hoà bình. Và thời đại dùng ngoại giao bắt đầu từ hôm nay”. (“we must use American diplomacy to help create a balance of power in the world that favors freedom. And the time for diplomacy is now.”)

CSVN có thể học nhiều điều qua bài phát biểu sau đây, ở Đại học Princeton ngày 30.9.2005, bà Rice nói: “Chúng ta trợ giúp cho những kỳ vọng tha thiết thực thi nền dân chủ, chúng ta phải quan tâm đến sự khẩn cấp về một số quyền căn bản của con người ! Khi được thật sự tự do chọn lựa con người chọn tự do thay cho đàn áp, chọn quyền sở hữu tài sản được minh định thay vì bị quản lý không nguyên tắc hay bị tước đoạt bởi nhà nước. Con người sẽ chọn quyền sống tự nhiên thay cho nỗi sợ triền miên bị giết chóc ! Con người chọn được cai trị bởi quy tắc được chấp thuận chứ không phải sự cưỡng bách phải tuân thủ, được cai trị theo quy tắc của luật pháp chứ không phải những suy nghĩ bất chợt của những người lãnh đạo ! Đó là những nguyên tắc của công lý ở bất kỳ xã hội nào và là căn bản để có hoà bình giữa các vùng miền !” (“Now, to support democratic aspirations, we must be serious about the universal appeal of certain basic rights. When given a truly free choice, human beings will choose liberty over oppression; the right to own property over random search and seizure. Human beings will choose the natural right to life over the constant fear of death. And human beings will choose to be ruled by the consent of the governed, not by the coercion of the state; by the rule of law, not the whim of rulers. These principles should be the source of justice in every society and the basis for peace between all states“).

Tôi hiểu quan điểm nước Mỹ và bà Rice khá sáng tỏ. Trái lại trong một bài phát biểu tháng 11.2008 trên BBC, bà Tôn Nữ Thị Ninh nói về nền ngoại giao “bình dân hoá” có phải lại là một suy nghĩ bất chợt không ? Không thể hiểu là ý bà muốn nói gì vì không kèm theo giải thích không có sự kiện minh hoạ. Bà học tiếng Pháp chắc biết câu này: «Un dictionnaire sans citations est un squelette” (“Một từ điển không có các câu trích dẫn chỉ là một khung xương”).

Tôi chỉ đoán chừng bà muốn nói về tổ chức Liên hiệp hữu nghị các nước, nhưng nơi này nói làm “ngoại giao nhân dân” giữa các hội đoàn quần chúng hai nước. Hay bà bắt chước Mao hô hào nhà nhà sản xuất thép, người người nấu thép, nên bà đề xuất “nhà nhà làm ngoại giao, người người làm ngoại giao”? Hay bà bị hỏi về việc ngày 15-10, UBND TP Hà Nội tổ chức gặp mặt đại diện các cơ quan ngoại giao nước ngoài tại Hà Nội để thông tin chi tiết và giải đáp những vấn đề liên quan đến vụ việc tại khu đất 42 Nhà Chung và 178 Nguyễn Lương Bằng trong thời gian qua. Báo Hà Nội Mới cho biết có khoảng 30 đại sứ, phó đại sứ, đại diện các cơ quan ngoại giao nước ngoài, trong đó có các nước Hoa Kỳ, Pháp, Ô-xtrây-li-a, Niu Di-lân… đã tham dự. Chủ tịch UBND TP Nguyễn Thế Thảo; các Phó Chủ tịch UBND TP Vũ Hồng Khanh, Đào Văn Bình chủ trì cuộc gặp. Cùng dự còn có đại diện Bộ Ngoại giao và Ban Tôn giáo Chính phủ.

Gần như ngay lập tức, 22 Tháng Mười 2008 Nghị Viện Châu Âu thông qua Nghị Quyết đề nghị Uỷ Ban và Hội Đồng Châu Âu lên án và yêu cầu Châu Âu đặt tình trạng nhân quyền của Việt Nam làm điều kiện cho việc hợp tác mậu dịch và cứu trợ ! Làm ngoại giao, bà Ninh có biết nguyên tắc lễ tân sơ đẳng nhất là phải cùng cấp ngoại giao khi giao tiếp với người đại diện một quốc gia không ? Theo bà, “bình dân” là đồng nghĩa với “vô nguyên tắc” sao ? Chủ tịch Hà Nội có thể mời đại sứ lãnh sự để tiếp đãi, giao hảo để hiểu biết nhau hơn như LHHN thường mời. Nhưng Chủ tịch Tỉnh là không cùng cấp với đại sứ, đại diện một nước, không có quyền triệu tập để thông báo chính sách.

Một Tỉnh trưởng, thị trưởng hay thống đốc bang nước ngoài mời, Ông Triết ông Dũng có quyền đi với tư cách cá nhân nhưng mang theo danh Chủ tịch VN là không thể. Tôi từng chứng kiến một Tổng lãnh sự tức giận đỏ mặt đòi bỏ về khi UBND Tỉnh chỉ cho xe Tổng lãnh sự vào… bằng cửa hông !

Về ngoại giao Bà Ninh với Việt Kiều còn có câu nói cần ghi nhớ: “Mình là thế thượng phong của nguời chiến thắng, mình cần chủ động, người ta (Việt Kiều) không thể chủ động được do mặc cảm, cũng không thể yêu cầu ngươi ta đi trước, họ đứng ở vị trí không thuận lợi trong tiến trình lich sử”.

Nói đến chuyện kẻ thắng người bại như kiểu của bà Ninh thì đơn giản và bình dân quá. Chắc là không phải chờ lâu đâu, lịch sử sẽ sớm vén màn cho thế hệ mai sau nhìn thấy vài điều:

1- Mỹ không xâm lược chỉ đánh đuổi CSVN về bên kia vĩ tuyến 17 để VNCH được yên.

2- Nước Nga là nước mẹ của Hà Nội đã bỏ CS , ông Gorbachew đã nói về Cộng Sản như một sai lầm gieo thảm khốc. Nghị quyết 1481 lên án CS giết chết nhiều hơn phát xít . Ở VN CS từng đã như con quái vật khát máu trong CCRĐ.

3- Nghe theo Mao làm kinh tế bao cấp đến cả nước ăn bo bo !

Khi chiến tranh chống Mỹ hoá ra là nội chiến làm cho con người Việt bi thương, đất nước điêu linh thì CSVN ở phiá sai của lịch sử. Khi đó ai thượng phong, và ai ngã ngựa ? Con cái các ông bà bần cố nông từng nhận “quả thực” tức chia của lấy của điạ chủ sau khi đấu tố trong CCRĐ, nay có ai dám xưng danh, tự mãn, hãnh diện không? Con cháu ông Tố Hữu, ca ngợi Staline mà nay CSVN hết dám nhắc tới các bài thơ này, có dám nhận cha nhận chú hay phải… thay tên đổi họ, còn gia đình ông Lê Đức Thọ phải lén dời mộ vì bị nạn nhân uất ức trét phân!

Bà Châu Sa và bà Ninh biết nắm bắt chỗ dựa. Với CS không ai có quyền có “cá tính” ! Về chức vụ Phó chủ tịch nước và chức Phó chủ tịch ban đối ngoại Quốc Hội, tuy ai cũng nói là không háo danh song lại không hề từ chối là không đáng tin. Không cần thanh minh như thế, ai cũng có quyền mơ đạt đến đỉnh điểm mức thang xã hội, nhưng tiếc vì thang danh vọng của đảng CS chỉ dành kẻ tha hoá vong thân chỉ nghe lệnh. Cho nên bà Châu Sa không đóng góp nhiều trong MTGPMN nhưng nghe theo người có quyền cao và sẵn sàng đóng vai, không chút ái ngại khi dối trá nhiều việc mà được chức vụ ! Còn trình độ bà Ninh cao trong khối người CS nhưng chỉ ở mức tầm thường trong xã hội miền Nam.

Người VN cần biết, công cuộc chống Pháp từ thời Nguyễn Trung Trực tức là đã bắt đầu ngay trong lòng đất nước trăm năm trước. Tháng 2 năm 1859, Pháp nổ súng tấn công thành Gia Định, khi đồn Chí Hòa thất thủ 25 tháng 2 năm 1861. Pháp đã chiếm Mỹ Tho tức thành Định Tường, lâm cảnh thất thủ vào ngày 12 tháng 4 năm 1861. Ngày 10.12.1861 Nguyễn Trung Trực cùng phó quản binh Huỳnh Khắc Nhượng và Võ Văn Quang tổ chức cuộc phục kích đốt cháy tàu Esperance của Pháp. Sự kiện này với Pháp, viên thanh tra bản xứ tại Nam Kỳ tên Paulin Vial gọi đây là: “”một sự kiện đau đớn” làm người An Nam phấn chấn và gây xúc động, đau lòng sâu sắc trong lòng người Pháp”.

Suốt thời chống thực dân Pháp, nhiều thế hệ nhiều nhà yêu nước và toàn dân tham gia kháng chiến giành độc lập không phải để làm CS . Hãy truy tìm các tù nhân Côn Đảo xem ai là đảng viên CS ? Ngay Cô Võ Thị Sáu cũng không phải là đảng viên đảng CS, nay truy tặng danh hiệu để nhận vơ mà thôi !

Các phát biểu có thể ghi vào biên niên sử đặc quyền, áp chế, lừa dối và khinh bạc dân chúng của đảng Cộng Sản như :

* “Bỏ điều 4 hiến pháp là tự sát !” (NMT )

*”Không để trò chơi dân chủ lọt vào Quốc Hội!” (NĐM)

*”Tôi theo đảng Việt Nam !” (NTB) (Câu chuyện bà Nguyễn Châu Sa tức Nguyễn Thị Bình, đảng viên đảng Cộng Sản đã kể đi kể lại coi như một sự khôn ngoan ngoại giao. Danh nghĩa thành viên MTGPMN không Cộng Sản nên khi bị hỏi có phải là đảng viên đảng CS không ? “Tôi theo đảng Việt Nam” là câu ông Nguyễn Tất Thành từng nói dối ! Bà coi sự vong thân sa đoạ tâm hồn của kẻ nói dối là sự khôn ngoan. Thật là ngụy biện thấp kém trong tư duy cầm quyền khi nói “độc tài yêu nước” và “nói dối khôn ngoan”.

Bà Dương Thu Hương bị xúc phạm khi ông tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Văn Linh gọi bà là “con đĩ chống đảng !”, thật đáng kinh ngạc! Dù biết trước ông Linh ít học song vẫn phải ngạc nhiên vì… kẻ cầm quyền mà tệ đến vậy sao ? Chẳng trách khi bà DTH phản pháo đòi “iả vào mặt bọn cầm quyền” ! Thật hỗn độn như cái… chợ quê hay như… giặc chòm !

Nhưng tại sao trí thức hẳn hoi lại vẫn có không ít người còn thích vào đảng ? Đảng là “quyền” là “thế” và “lợi”, khi không thể đủ lực để tự lực, thì chọn vào Đảng quả là ước mơ đầy dục vọng, hay ít nữa là: Muốn rẻ thì đi chợ chiều! Nhưng có thể họ giống như con kên kên lười biếng, không chịu cho bản năng nhàn nhã ăn xác chết bốc mùi thối tha là kém hơn sự cần mẫn của loài ong, loài kiến đi tìm hoa thơm mật ngọt !

Tấm thẻ Đảng vẫn còn có ma lực đối với kẻ giảo hoạt. Họ nói Đảng cũng biết yếu thế thiếu chính nghĩa, sắp hạ màn thì sẽ là cơ hội vơ vét làm chuyến tàu cuối ! Các ông bà cao chức lắm quyền đã chuyển tiền ra nước ngoài dưới tên vợ con và thiết kế ra nhiều luật để làm chuyện ăn cả vào ngân sách. Vào Đảng để nắm các thông tin và chớp cơ hội này !

Nói ra điều này thật lòng tôi không muốn bới móc người CS và nhất là những người đã là quá khứ, mà chỉ muốn chỉ ra sự lạc hậu, sự quá đáng đi ngược lại nền văn minh sẽ dẫn đến một tương lai không thể bình an của chính họ và con cháu họ.

Hôm nay CSVN lại tiếp tục buộc Công an toà án thực thi các suy nghĩ “bất chợt ” như ý nghĩ muốn Đảng CSVN và nhà nước tiếm danh an toàn, nhóm bè phái bảo toàn quyền lực, dưới danh nghĩa “đại đoàn kết” thì cần tìm cách bỏ tù Blogger Điếu Cày và nhóm Nhà báo tự do, bắt giam cả Tướng Tá công an nào ăn cơm chúa sao không chịu múa, theo điều khiển của Đảng ! Xử án các nhà báo chống tiêu cực, cách chức một số ban biên tập nào dám nói thật, dám đòi kỷ luật người vi phạm, như Ban biên tập báo Đại Đoàn Kết. Tội của báo Đại Đoàn Kết là đã không nhầm lẫn đoàn kết và bè phái nên bị cho là làm mất… đoàn kết, dám muốn làm tan rã… bè phái khăng khít, có công lo cho con cái dâu rễ của các ông các bà !

Tôi không ngăn nổi cảm xúc khi chứng kiến toà án thản nhiên kết tội người vô tội như các nhà báo, có sự quá đáng không ngờ khi cách chức ban biên tập báo Đại Đoàn Kết. Người ra lệnh cách chức đảm bảo là rất sai vì không nêu ra được tội danh nào ! Kết án bà Thu, người đi khiếu kiện vì tội khiếu kiện đông người nơi cấm tụ họp ! Quả là những “cảnh tượng hãi hùng của Công lý ! Cũng xin trích dẫn hai câu xa xưa của Voltaire: “Thà mạo hiểm cứu vớt một kẻ phạm tội còn hơn lên án một người vô tội.”(Il vaut mieux hasarder de sauver un coupable plutôt que de condamner un innocent.” Zadig-Voltaire)

Người CS quá nhẫn tâm khi hành động theo suy nghĩ: “Thà bắn lầm hơn tha sót!”, đi ngược lại cả một nền văn minh rực rỡ óc nhân bản của nhân loại.

Nước Mỹ phải giải quyết vấn đề thứ nhất là khủng bố, an toàn thực phẩm, biến đổi khí hậu, thiên tai… Tất cả đều phải cần có sự góp sức quốc tế. Ông Obama có lợi thế kêu gọi một số các nước da màu còn rất trì trệ lạc hậu !

Tôi kính phục một công dân gương mẫu, cảm kích trong xót thương và thấy gần gủi với ông McCain, người đã vì “giấc mơ Mỹ” mà ông Obama hôm nay muốn làm sống lại, mà chịu nhiều sĩ nhục đau thương cùng cực, từ những con người Việt Nam lúc đó còn giữ nguyên xi sự dốt nát, bị kích hoạt bản năng thú vật hoang dã cấu xé, nhồi nhét lòng căm thù để thực hiện CCRĐ và tuân phục làm theo một chủ nghĩa phi nhân Maoist. Ông McCain đã rơi vào nhà tù Cộng Sản, một địa ngục trần gian khó ai tưởng tượng, của cả người Việt lẫn Mỹ, trong một cố gắng lớn nhưng rất ít hiệu quả vì Hà Nội đã vào thời đồ đá trước khi Mỹ rải bom. Do thiếu chuẩn bị tâm lý việc dội bom miền Bắc bị cả dân miền Nam không đồng tình ! Dội bom là làm chết nhiều dân thường, khiến miền Nam đau lòng máu chảy ruột mềm tình dân tộc rất nặng trong suy nghĩ của người VN sau thời gian bị Pháp đô hộ ! Người VN phản đối mà không muốn biết về cố gắng của nước Mỹ, không cùng Mỹ nhìn đó như khả năng chấm dứt cuộc chiến dây dưa đổ máu nhiều hơn như hai quả bom nguyên tử tất yếu cần, để chấm dứt hành trình càn quét sinh linh tàn khốc của Phát xít ! Cộng Sản VN lấy đó làm nguyên do để bêu rếu nước Mỹ trước miền Nam ! Ai cũng muốn coi MTGPMN là hy vọng có được giải pháp cho cuộc chiến. Nhưng lịch sử chứng minh không phải vậy ! Cho nên hy vọng gửi vào ông Obama thì cứ thử làm nhưng quả là… không chắc chắn !

Nước Mỹ vẫn cần và luôn hãnh diện vì có những con người như ông McCain và bà Hillary Clinton. Tỉ lệ 52% và 47% trong cử tri là khác biệt không có nhiều ý nghĩa thống kê để so sánh hơn thua giữa ông Obama và McCain. Ông McCain cũng mang nhược điểm “bất lợi” như Tổng thống Bush là người “da trắng” không thể truyền cảm hứng một cách khẳng định không chút băn khoăn cho người da màu nhiều mặc cảm và nhiều truyền thuyết hư cấu xa sự thật nhưng được tin theo như một cách biện hộ cho sự ít phấn đấu ! Ông McCain cũng không làm điển hình cho người da màu đen, vàng, đỏ khắp thế giới về một con đường phấn đấu để thành công, vươn đến quyền lực tuyệt đỉnh.

Bản thân ông Obama là biểu tượng cho người da màu phấn đấu. Hai quyển tự truyện của ông Barack Hussein Obama trong bước thành đạt sau khi đắc cử Thượng nghị sĩ là Dream from my fatherThe Audacity of hopeGiấc mơ từ cha tôiHy vọng táo bạo) là suy nghĩ của cha ông và ông khi muốn đi tìm lại “giấc mơ Mỹ” như là giải pháp hàn gắn tổn thương chủng tộc. Người Mỹ da màu hay là đứa con của cuộc hôn nhân dị chủng có nhiều điển hình thành đạt để noi theo như ông Colin Luther Powell, bà Condoleezza Rice, với quốc tế là có vị Tổng thống Nam Phi da màu Nelson Mandela, các nhà hiền triết Ấn Độ da màu… (đã được dịch sang tiếng Việt:

Đọc ông Obama để hiểu rõ thêm vì sao ông được cả những người uy tín thông hiểu của chính trường Mỹ tức các Đại cử tri của Đại cử tri đoàn (United States Electoral College) dứt khoát bầu cho ông với số phiếu áp đảo như muốn bảo vệ sự thắng cử của ông Barack Hussein Obama nếu như ông McCain đạt được phiếu cử tri phổ thông cao hơn cũng không đủ phiếu đại cử tri.

Có thể kết luận rằng Ông Obama may mắn trong thời điểm này. Màu da bỗng chốc thành lợi thế.
Billl Gates nói :” Ai năm được người có IQ cao sẽ thắng !” Mỹ Anh và các nước khác đang tích cực săn lùng tài năng . Nhìn một tỉ người Trung Quốc có bản tính được rèn luyện rất cần mẫn những người săn lùng tài năng này mơ ước nếu bốc ra được vài trăm ngàn người Trung Quốc IQ cao sẽ làm cho nền khoa học phát triển nhanh.

Nền học thức cao và nhạy bén do IQ cao sẽ suy luận nắm bắt các vấn đề nhanh chóng hơn gắp bội để sáng tạo ra phương thức mới cho một vấn đề. Ông Colin Luther Powell, bà Rice đã đi trước và dẫn đường cho người Mỹ da màu như ông thành công ở Mỹ, đó là đi theo con đường học tập hoạt động theo chuẩn mực được người Mỹ da trắng thiết kế sẳn, để được công nhận giá trị. Người da màu tán thành cách đấu tranh không bạo động mà diễn thuyêt để cởi bỏ sự bất công của Martin Luther King nhưng bà Rice thêm vào đó sự cố gắng học tập cá nhân của người da màu để phù hợp với đòi hỏi của xã hội tiến bộ ở Mỹ và biết chấp nhận một thang giá trị cao thấp ít nhiều giàu nghèo nhưng chính đó là …lẻ công bằng không phải là do kỳ thị màu da .

Ông Obama đã có điều kiện nghiên cứu điểm yếu của chính sách qua các Tổng Thống. Ông chưa có đề xuất gì mà đôi lúc trong tự truyện còn chỉ “bới móc” như ông tự nhận ! Ông Obama chưa đóng góp gì nhiều cho công đồng, cho nước Mỹ để thành vĩ đại. Nhưng mọi người đang hy vọng sẽ có trong tương lai với phẩm chất của ông. Ông Obama quả là cần làm như thế theo gót người cha xuất sắc, trong ký ức mơ hồ của ông nhưng được ông bà ngoại ông mến mộ như một huyền thoại sống qua câu chuyện sau đây: Ông ngoại và cha ông đi uống rượu cùng vài người quen biết. Một người Mỹ da trắng nói ông không muốn uống rượu ngon bên cạnh một người da đen. Cha ông đã mỉm cười thuyết giảng cho ông về giấc mơ Mỹ và quyền cơ bản của con người về sự điên rồ của óc mù quáng. Ông nói xong người xúc phạm ông cảm thấy hổ thẹn đến độ móc trong túi ra 100 USD đưa cho ông.

Lớn lên ông Obama ngờ vực có sự hư cấu hay khoa trương, cho đến khi một người Mỹ gốc Nhật nói với ông là câu chuyện đó rất ấn tượng khiến ông không bao giờ quên. Số tiền 100 USD thời đó đủ để trả tiền rượu cho cả nhóm và cả tháng tiền nhà cho cha ông !

Ông Obama không thể đắc cử nếu không có phiếu bầu của người da trắng. Từ đó có thể thấy trong sự chấp nhận ông Obama có sự vĩ đại cao cả trong tâm hồn người Mỹ da trắng. Đáng nói nhất là ông bà ngoại và mẹ ông đã nhận ra chân giá trị của cha ông, dù ông mô tả cha ông đen như hắc ín và mẹ ông trắng như sữa. Ông bà ngoại ông luôn khuyến khích ông theo gương người cha tự tin đáng nể đó. Những gì người da màu ngờ vực than thân trách phận có khi chỉ là mặc cảm tự thân chứ không phải là sự thật. Điều này thì chính cha ông Obama từng nói: “Có sự kỳ thị ở nhiều nhóm chủng tộc khác nhau cùng màu da và có nhiều người Mỹ da trắng là nạn nhân bị kỳ thị ở Hawaii !

Ở Ấn Độ việc phân chia giai cấp mang màu sắc tôn giáo Bà La Môn còn cực kỳ gay gắt và vô lý. Nếu phân chia giai cấp dựa vào xuất thân hay màu da là cực kỳ vô lý bởi một con người không có quyền chọn lựa cha mẹ hay màu da. Nhưng phân chia đẳng cấp luôn sẽ còn vì đó là một điều tất yếu được chấp nhận giữa người tốt xấu giỏi dở. Không nên lầm lẫn một người bị coi thường vì lối sống lạc hậu hoang đàng, phạm luật chứ không phải vì màu da, khi đó màu da được đem ra làm duyên cớ để biện hộ .

Màu da cũng sẽ như nhân dáng xấu đẹp, cao thấp, Nam nữ cũng tạo ra lợi thế ở vào các nhu cầu dặc biệt và một lợi thế rất đáng chú ý đó một vấn đề khoa học đó là chỉ số thông minh .

Có một tin “bới móc” được báo VN ghi là trích dẫn từ Tân Hoa Xã là: “Quỹ từ thiện Pew gần đây đưa ra báo cáo cho hay, chỉ 6% trẻ em sinh ra trong cảnh “dưới đáy” ở Mỹ khi trưởng thành mới leo lên đỉnh cao xã hội. Báo cáo này dựa trên sự so sánh thu nhập của các bậc cha mẹ cuối thập niên 60 và thu nhập của con cái họ vào cuối thập niên 90, đầu những năm 2000.

Kể từ khi nước Mỹ thành lập, chưa một phụ nữ nào trở thành Phó Tổng thống hay Tổng thống.

Về tỉ lệ phụ nữ trong giới chính khách, con số 16,8% của Mỹ thậm chí còn đứng sau cả Afghanistan với 27,7%. Tỉ lệ này ở Mỹ còn đứng sau nhiều quốc gia đang phát triển khác.

Với Palin và Obama, “giấc mơ Mỹ” đang trải ra trước mắt, nhưng với nhiều người, điều này còn quá xa vời.
Tôi đã lật ra trang web của quỹ từ thiện PEW này nhưng chưa thành công để thấy Tân Hoa Xã dịch từ bài nào hay là lại hư cấu như Truyền hình VN cho ông Tây lên nhép nhép và ông ta CS lồng tiếng theo ý mình?
Tôi đã đọc trang Web chính thức “OBAMA & BIDEN” với hai câu chủ đạo gần gũi ấn tượng.

1- “Chúng tôi có thể ! Yes we can !”: Câu “Yes we can ! “là câu quen thuộc trong truyện trẻ em nổi tiếng Handy Manny, chú thợ sửa chữa với dụng cụ búa, kìm, cưa, mỏ lết, tua vít, thước dây… cách điệu sống và biết nói. Handy Many là hậu duệ của hai sắc dân nhập cư là Puerto Rican và Mexican. Manny nhận điện yêu cầu và trả lời ngay. Manny sửa đủ thứ hư hỏng gia đình từ chiếc tivi đến bảng hiệu, thay bóng đèn, bắt kệ chưng bày… Manny giải quyết thành công nhiều khó khăn nên được giải “Công dân tốt” “Good Citizens Award”. Câu truyện tranh giáo dục dính dáng đến người Mỹ gốc dân nhập cư, ghi dấu ấn tích cực và thỏa mãn vào tâm trí số đông người dân Mỹ nhất là tuổi trẻ vừa bước qua tuổi thơ với nhiều tình cảm dành cho chú Handy Manny ! Bài hát chủ đạo chương trình là câu hỏi của người khách hàng sau khi trình bày tình trạng vật dụng hư hỏng với Handy Manny:

- Các anh có thể sửa lại không ? (- Can you fix it ? )

Manny đáp ngay :

- Vâng, chúng tôi có thể! (- Yes, We can !)

2- Ông Obama có lời yêu cầu độc giả viếng trang Web: "Tôi mong bạn không chỉ tin vào chúng tôi có thể mang đến sự thay đổi thật sự ở Washington, mà tôi còn khẩn cầu các bạn tin vào chính các bạn !” (“I am asking you to beleave not just in my ability to bring about real change in Washington, but I am asking you to beleive in yours”)

Nước Mỹ chống khủng bố dai dẳng không thể định hình chắc chắn là thắng thua khiến việc ông nội ông Obama theo đạo Hồi và nhân thân hợp chủng ông Obama có liên hệ với Hồi giáo bỗng trở thành… lợi thế ! Lợi thế không phải là giá trị, song giúp dễ thành công biến thành giá trị. Ông được khuyến khích bởi hình ảnh Tổng thống được yêu thích nhất thế giới là Tổng thống Nam Phi da màu Nelson Mandela, người mà ông viết: “Tôi bắt đầu viết từ bối cảnh cơ sở là thung lũng Silicon, sự bùng nổ của thị trường chứng khoán, sự sụp đổ của bức tường Berlin từ Mandela trong từng bước chậm chạp ngoan cường đã đứng lên từ một tù nhân lãnh đạo một quốc gia …” Mong rằng ông Obama học được tám bài học từ vị Tổng thống Nam Phi người da màu này: “Biết chế ngự sợ hãi, biết truyền cảm hứng, nhìn sự việc nhiều góc độ khác nhau, nhìn xa trông rộng, dẫn dắt từ phía sau, luôn mỉm cười, hiểu tường tận đối thủ, biết rút lui đúng lúc”.

Trong sách của mình, ông Obama có lúc phân vân về sự không chắc chắn rằng có thể làm thay đổi những sát thủ vô cảm và óc thủ cựu khó chữa là Hồi giáo khủng bố và Cộng Sản như sau: “Năng lực thấu cảm và khả năng chạm đến tâm can người khác cũng không thể giúp tôi thâm nhập vào những cái nhìn trống rỗng của những người sát hại người vô tội trong sự thoả mãn khó hiểu và thản nhiên của chúng !”. Nhiều lúc ông sợ mình sẽ giống hình ảnh lạc lõng không được hoan nghênh của người Cộng Sản: “Vâng, tôi ngờ rằng tôi ngây ngô một cách ương ngạnh, quá bám riết vào những hy vọng đã mất như những người Cộng sản bán rong những tờ báo của mình ngoài rìa những thành phố đại học khác nhau”.

Nhiều người cho ông là sản phẩm hợp chủng sẽ mang “tâm lý bị chia cắt mang hình hài ma quái của một gã lai thảm thương bị mắc kẹt giữa hai thế giới”. Nhưng người dân Mỹ, chính giới Mỹ vẫn thấy ông không phải tài ba nhất mà là có lợi thế nhất để đưa nước Mỹ vượt qua các tồn tại gây bối rối về khủng bố, sắc tộc và tôn giáo không dễ thành công khi giải quyết bằng chiến tranh, áp đặt dù là áp đặt điều hay lẽ phải ! Kinh nghiệm Mỹ không dễ thành công ở Việt Nam chính là bởi còn nhiều sự ngờ vực trong đại đa số dân chúng trước chiêu bài “Mỹ thay chân Tây xâm lược đô hộ VN”. Chính trị vốn luôn dễ dung chứa có nhiều điều dối trá giảo hoạt.

Trong bài diễn văn mừng đắc cử, ông công nhận ông không phải là nhân vật kiệt xuất được ngưỡng mộ. Bên cạnh ông, không ai quên còn có bà Hillary Clinton, người phụ nữ da trắng đạt đến mức có thể nói là hoàn mỹ cả về nhân cách lẫn tài năng ! Ông viết: “Thực ra từ đầu tôi không phải là ứng viên khả dĩ nhất cho chức vụ này. Cuộc vận động tranh cử khởi sự với rất ít tiền bạc và sự ủng hộ từ các nhân vật danh tiếng”.

Ông Obama nói đến “giấc mơ Mỹ”(Ameriacan dream), là từ được dùng đầu tiên do nhà văn James Truslow Adams trong quyển Biên niên sử Hoa KỳThe Epic of America) . Đối với nhiều người dân nhập cư tượng Nữ thần tự do là vật thể đầu tiên được thấy và là biểu tượng của Giấc mơ Mỹ. Nhiều người nói bỏ phiếu cho Ông Obama vì qua ông thấy một giấc mơ Mỹ mới (new Ameriacan dream). Giấc mơ Mỹ là giấc mơ về vùng đất nơi đời sống tốt hơn, giàu hơn với cơ hội cho mọi người tùy theo khả năng và mục tiêu của người đó . Đó là môt giấc mơ khó khăn cho người Châu Âu tầng lớp trên cần thay đổi đủ nhiều để phù hợp , kể cả một số trong chúng ta đã được nuôi dạy để mang sẳn tư tưởng không tin vào điều đó .Không phải là giấc mơ có xe hơi hay lương cao nhưng là giấc mơ về trật tự xã hội nơi từng người, Nam cũng như Nữ có thể phát huy hết hình ảnh tố chất của mình có thể có và được người khác ghi nhận giá trị cá nhân bất kể xuất thân giàu nghèo cao thấp” (He states: “The American Dream is “that dream of a land in which life should be better and richer and fuller for everyone, with opportunity for each according to ability or achievement. It is a difficult dream for the European upper classes to interpret adequately, and too many of us ourselves have grown weary and mistrustful of it. It is not a dream of motor cars and high wages merely, but a dream of social order in which each man and each woman shall be able to attain to the fullest stature of which they are innately capable, and be recognized by others for what they are, regardless of the fortuitous circumstances of birth or position” ). (
Đây là sự bác bỏ hai sai lầm cơ bản gây hại cho đất nước của CSVM là giai cấp và không lo học hành. Đây cũng là giải pháp cho tương lai nhân loại khắp hoàn cầu. Điều này không khác với Bà Hillary Clinton, chỉ khác là một người da màu làm sao thực hiện giấc mơ Mỹ.

Giống như Ở Anh, Úc, Canada không có chiến tranh nên nền chính trị hiện nay được quan tâm là tìm ra giải pháp cho vấn đề biến đổi khí hậu, nước Anh, Úc Canada đã chẩn bị cho việc đối phó khi nước biển dâng lên. Nước Mỹ quan tâm về an ninh các khu vực còn chiến tranh đang không thể rút quân vì không có chuyển biến tích cực. Ông Obama đưa ra ý tưởng là vấn để toàn cầu phải giải quyết bằng thương lượng và hợp tác quốc tế chứ không phải nước lớn nước mạnh !

Quan điểm nước lớn, nước mạnh, nước giàu để trấn áp nước khác còn thấm đẫm tinh thần lãnh đạo Nga Tàu hay cần có vũ khí nguyên tử mới tránh bị xâm lược và nhiều nước nạn nhân vì thế phải chạy đua vũ trang. Đài Loan từng phải lo mua tàu chiến để đề phòng TQ tấn công chẳng hạn !

Tôi không tin nước Mỹ có gì biến đổi mạnh, nhưng rõ ràng ông Obama không làm gì cũng khơi dậy nguồn cảm hứng, người da màu ra khỏi thế giới bó hẹp bằng mặc cảm chính mình, và nếu ông Obama làm thế giới da màu Châu Phi biến đổi là một thành công mà trước tiên là Kenya đau thương của cha ông Obama !

Trần thị Hồng Sương
17.11.2008

Sunday, February 15, 2015

Toán Xồm, Lộc Vàng (nhạc vàng)



Chùm bài viết cóp nhặt được về vụ án chú Toán Xồm (xử năm 1971)

Thập niên 60 – 70, khi những ban nhạc trẻ Sài Gòn đang làm mưa làm gió ở những Đại hội nhạc trẻ Lasan Tarberd , Thảo Cầm Viên… thì ở Hà Nội một vụ án liên quan đến âm nhạc được xem là “nghiêm trọng ” thời ấy khiến 2 người đàn ông chịu mức án một người 10 năm, người kia 15 năm tù. Một người còn sống , một người đã chết ngoài đường phố sau khi mãn hạn tù đày. 

Vụ án ” Toán Xồm – Lộc vàng ” những người ” dám hát nhạc vàng” vụ án “văn nghệ đồi truỵ.” do Toán Xồm (Phan Thắng Toán) chủ mưu với đồng phạm là một số nghệ sĩ nghiệp dư khác. Vụ án được đem ra xử vào tháng 1 năm 1971. Đây là một vụ án “đặc biệt nghiêm trọng” về văn nghệ, lần đầu tiên được đưa ra xét xử công khai tại Hà Nội.

Các bị cáo của vụ án bị cáo buộc đã tụ tập “thành một ban nhạc nghiệp dư tụ tập chơi nhạc vàng. Khi đi biểu diễn nhạc kiếm tiền ở những đám cưới, các cuộc liên hoan, chúng tìm cách đánh xen kẽ những bản nhạc vàng để truyền bá và thăm dò thị hiếu của lứa tuổi thanh niên. Chúng phân chia nhau đi tìm mua đĩa hát loại nhạc vàng lọt vào được, đi sưu tầm các bài hát và nhạc vàng cổ, ghi chép các bản nhạc giật, nhạc tâm lý chiến của đài Mỹ và đài Sài-gòn. Chúng dùng các bản nhạc này để luyện cho nhau những giọng hát, tiếng đàn thật là bi quan, sầu thảm, lả lướt, lãng mạn để đi truyền bá lôi, kéo thanh niên…” 
(trích bài báo “Phan Thắng toán và đồng bọn đã bị xét xử”, báo Hà Nội Mới, ngày 12/1/1971).

Tôi gặp người còn lại là ông Lộc Vàng nay đã ngoài 70 tuổi, chủ một quán cà phê nho nhỏ bên vòng cung Hồ Tây một tối đầu đông của Hà Nội 2014

Âm nhạc thành án tù , tán gia bại sản, chết ngoài lề đường có lẽ chỉ xảy ra ở các nước Cộng Sản.

Toán xồm là một người có gương mặt đàn ông điển trai như lai Tây đẹp và buồn ,nhưng lạ thay ! những bức ảnh chụp ông vất vưởng trên đường phố vẫn không thiếu nụ cười.khinh mạn ? phản kháng ? ngạo nghễ ? tất cả đều có thể.

Những bức hình cuối cùng chụp ngày 23 -4 -1994 trước khi ông mất đúng ngày 30 tháng tư 1994 – chỉ 7 ngày sau đó


alt

Toán Xồm Trước khi mất 7 ngày sau đó

alt

Lộc Vàng – Nguyễn Đình Toán cùng Toán xồm 
trên vỉa hè HN 1994

Vụ án văn nghệ “Toán Xồm”


Nhiều năm qua, những người yêu nhạc vàng ở Hà Nội không lạ gì quán cafe Lộc Vàng, số 17A đường Ven Hồ Tây, phía Thụy Khuê. Nhiều người yêu nhạc xưa và hoài cổ thường lui tới đây để thưởng thức giọng ca đầm ấm của ông chủ quán Nguyễn Văn Lộc với những ca khúc tiền chiến du dương lãng mạn của Đoàn Chuẩn – Từ Linh, Văn Cao, Đặng Thế Phong, Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng… nhưng ít ai biết ông chủ quán đã từng liên quan đến một vụ án “văn nghệ đồi truỵ.” do Toán Xồm (Phan Thắng Toán) chủ mưu với đồng phạm là một số nghệ sĩ nghiệp dư khác. Vụ án được đem ra xử vào tháng 1 năm 1971. Đây là một vụ án “đặc biệt nghiêm trọng” về văn nghệ, lần đầu tiên được đưa ra xét xử công khai tại Hà Nội.

Các bị cáo của vụ án bị cáo buộc đã tụ tập “thành một ban nhạc nghiệp dư tụ tập chơi nhạc vàng. Khi đi biểu diễn nhạc kiếm tiền ở những đám cưới, các cuộc liên hoan, chúng tìm cách đánh xen kẽ những bản nhạc vàng để truyền bá và thăm dò thị hiếu của lứa tuổi thanh niên. Chúng phân chia nhau đi tìm mua đĩa hát loại nhạc vàng lọt vào được, đi sưu tầm các bài hát và nhạc vàng cổ, ghi chép các bản nhạc giật, nhạc tâm lý chiến của đài Mỹ và đài Sài-gòn. Chúng dùng các bản nhạc này để luyện cho nhau những giọng hát, tiếng đàn thật là bi quan, sầu thảm, lả lướt, lãng mạn để đi truyền bá lôi, kéo thanh niên…” 
(trích bài báo “Phan Thắng toán và đồng bọn đã bị xét xử”, báo Hà Nội Mới, ngày 12/1/1971).

Phiên tòa đã diễn ra 3 ngày để xét xử bọn “gây ảnh hưởng xấu cho phong trào trật tự trị an, phá hoại việc thực hiện một số chính sách của Nhà nước, nhất là chính sách văn hóa, chính sách lao động sản xuất, chính sách nghĩa vụ quân sự… xâm phạm nghiêm trọng đến hạnh phúc, phẩm giá của phụ nữ, đến đạo đức và đời sống của nhiều người và tuyên truyền xuyên tạc lại chế độ XHCN trong lúc cả nước đang chiến đấu chống Mỹ xâm lược…” 
(Báo Hà Nội Mới, bài đã dẫn).

Xét tính chất nghiêm trọng của vụ án, ông Toán Xồm bị tuyên 15 năm tù giam và sau đó 5 năm bị tước quyền công dân, ông Nguyễn Văn Đắc bị 12 năm tù giam, và sau đó 5 năm bị tước quyền công dân, ông Lộc Vàng bị 10 năm tù giam, và sau đó 4 năm bị tước quyền công dân… 

Ông Lộc Vàng kể:

“Sau khi ra tù thì anh Toán Xồm cũng chẳng còn nhà cửa gì nữa, anh chán đời và tìm vui bên men rượu trên hè phố. Đêm 30 tháng 4 năm 1994, anh chết bên đường…”. 

Ông Đắc mất năm 2005. Về phần ông Lộc Vàng, sau khi ra tù ông cũng đã sống một cuộc đời bôn ba. Sau khi người vợ qua đời, ông Lộc Vàng dựng quán cafe để ông thỏa chí hát lên cảm xúc đời mình.

Dưới đây xin trích vài câu hỏi và đáp của toà với các “bị cáo” do nhạc sĩ Tô Hải, người đã tham dự phiên tòa năm đó, thuật lại:

Chánh án: -Anh có nhận là đã đánh nhạc của tư sản, là đồi truỵ không?

Toán xồm: -Dạ! Thưa quý toà,con chỉ đánh những gì in trên đĩa của Liên Xô, của Tiệp Khắc, của Cộng Hoà Dân Chủ Đức thôi ạ!

Chánh án: -Anh nói láo! Thế Paloma, Santa Lucia là của ai?

Toán Xồm: -Dạ! Paloma là của nước bạn Cu Ba ạ! Còn Santa Lucia là dân ca Ý ạ! Nhà xuất bản của nhà nước đã in và sân khấu nhà nước đã có nhiều ca sỹ biểu diễn ạ!

Chánh án: -Vậy anh có biết cha cha cha là cái gì không?

Toán Xồm: -Dạ! Có ạ!! Đây là một nhịp điệu xuất xứ cũng tại nước bạn Cu Ba ạ!

Chánh án: -Thế còn Tango bleu chắc anh cũng đổ cho Cu Ba hết hả?

Toán xồm: -Dạ không! Tango là một điệu nhảy Ác-giăng-tin nhưng đã được quốc tế hoá. Vừa giờ Đoàn xiếc Tiệp Khắc sang ta và các nước XHCN đều xử dụng cả ạ!

Chánh án: -Nhưng người ta đánh khác, còn anh đánh khác. Đừng có ngụy biện!

Toán Xồm: -Dạ! Đánh y hệt ạ! Chỉ có thua họ về nhạc cụ họ tốt hơn… chứ nếu chúng con có đầy đủ nhạc cụ như họ thì chúng con chẳng thua gì họ cả ạ!

Chánh án: -Anh hãy im miệng! Đồ ngoan cố!

Và cứ như vậy, suốt phiên tòa Chánh án chỉ sử dụng câu “Im miệng! Đồ ngoan cố” để cắt lời người bị buộc tội. Không hề có ai bào chữa.


TÀI TỬ LỘC VÀNG: VÀO TÙ VÌ YÊU NHẠC

Ông Lộc Vàng tên thật là Nguyễn Văn Lộc, sinh năm 1945 là một trong những người mê nhạc vàng nổi tiếng tại Hà Nội.
Trước năm 1954, đâu đâu cũng nghe người ta hát nhạc vàng (đó là dòng tân nhạc nay gọi là tiền chiến. Hồi đó vì vẻ đẹp sang trọng và đáng quý nên người ta so sánh nó quý như vàng, chứ không phải nhạc vàng hiểu theo nghĩa sến, héo úa sau này) nó ngấm vào ông từ khi nào không biết. Cũng vì trót yêu, trót thèm được phiêu du cùng cái cảm xúc thật của mình mà bất chấp lệnh cấm, ông Lộc cùng một nhóm bạn, trong đó có ông Phan Thắng Toán (Toán “Xồm”) và Nguyễn Văn Đắc thường xuyên tụ họp tại nhà, cùng hát với nhau những bài hát của Văn Cao, Đoàn Chuẩn – Từ Linh, Đặng Thế Phong, Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng... 

“Chúng tôi gặp gỡ, đóng cửa hát cho nhau nghe thôi chứ cũng chẳng phản đối chính sách nhà nước gì cả. Chúng tôi chỉ thấy dòng nhạc này hay quá, trữ tình và đầy tình người nên muốn lưu giữ lại và đóng cửa hát cho nhau nghe.”

“Người này đồn người kia. Công an bắt bạn tôi và nói rằng vì chúng tôi thích những bài nhạc ấy nên chúng tôi phá hoại nền văn hóa CNXH và tuyên tuyền văn hóa trụy lạc của chủ nghĩa đế quốc. Và họ đã xét xử bọn tôi”.

Ngày 27 tháng 3 năm 1968 nhóm nhạc của ông Lộc Vàng bị bắt. Vụ án “Phan Thắng Toán và đồng bọn về tội tuyên truyền văn hóa đồi trụy của chủ nghĩa đế quốc” đưa ra xét xử, ông Toán “Xồm” bị tuyên 15 năm tù giam, ông Đắc bị 12 năm tù giam và ông Lộc Vàng bị 10 năm tù giam, để rồi khi ra trở về cuộc sống tự do họ vẫn không khỏi thắc mắc vì sao.

“Nghĩ đến cuộc đời của mình sao mà cay đắng chua chát quá. Mình có làm cái gì đâu, chỉ yêu thích âm nhạc thôi mà bị tù đày. Sau khi dòng nhạc này được khôi phục lại, những bản nhạc này được hát lên ti vi. Khi nghe người ta hát mà mình ngồi ứa nước mắt ra”. 

Ra tù, nhà cửa ông Toán Xồm cũng tan nát. Ông lang thang trên đường phố sống vào tình thương của người qua lại. Vào quán ông Lộc Vàng, người ta bắt gặp một bức ảnh một người mặc áo sơ mi trắng ngồi châm thuốc cho một người hành khất. Người mặc áo sơ mi trắng là ông Lộc và người hành khất không ai khác chính là ông Toán Xồm (ảnh dưới). Một đêm năm 1994, người ta nhìn thấy ông Toán nằm gục chết, đói lả, cô đơn, trên hè phố.

Nhưng năm 90 ông mở quán cà phê nhạc, chỉ để có chỗ cho ông thỏa niềm đam mê, vì thế tài sản của ông cứ dần “đội nón ra đi” để bù đắp vào sự thua lỗ của quán: 

“Lỗ nhiều tôi bán nhà to mua nhà nhỏ, từ nội thành bay ra ngoại thành. Khi chưa mở quán tôi có ngôi nhà 50 m2 ở phố Kim Mã, sau bốn năm tôi chỉ còn 50m2 đất, ở tít Cầu Diễn”. Bây giờ, ông sống luôn ở quán.

Vợ Lộc Vàng đã mất hơn 10 năm nay nhưng mỗi khi thăng hoa trên sân khấu ông lại khóc. 

“Tôi chỉ ước vợ tôi sống lại, ở bên cạnh tôi, nghe tôi hát. Ngày xưa, tôi đi hát vợ tôi bế thằng lớn theo sau. Mấy ông bạn bảo: Trời rét, để con ở nhà mang con theo làm gì? Vợ tôi trả lời: Em không đi nghe hát đâu mà để nếu chồng em có bị bắt lần nữa, em còn biết đường đi tiếp tế”.

Bà ra đi để lại cho ông hai người con và một tình yêu chưa bao giờ nguôi ngoai: 

“Tôi biết cô ấy từ năm 17 tuổi, chơi thân với nhau, rồi yêu nhau sau đó. Ngoài 20 tuổi tôi phải vào tù, 31 tuổi ra tù, thiên hạ dị nghị, kinh sợ tôi hơn một gã tù lưu manh, chỉ có cô ấy không ngại, vẫn yêu, vẫn thương tôi”.

Vì người mình yêu, bà bỏ nghề diễn viên làm nghề bán đậu phụ ngoài vỉa hè. Suốt quãng đời bên nhau chưa một lần vợ Lộc Vàng trách cứ ông về tình yêu với dòng nhạc mang đến nhiều hệ lụy.

Ngày nay, góc quán nhỏ của nghệ sĩ Lộc Vàng số 17A đường ven hồ Tây vẫn vang lên tiếng hát. Tiếng hát mà ông đã đánh đổi cả cuộc đời mình để giữ gìn, nâng niu.

alt


Lộc “vàng”(bên trái) châm thuốc người bạn tri kỷ Toán “xồm” 
trên hè phố Hà Nội năm 1994
.

Photo: Nguyễn Đình Toán


Có thể bạn chưa biết.
TÀI TỬ LỘC VÀNG: VÀO TÙ VÌ YÊU NHẠC

Ông Lộc Vàng tên thật là Nguyễn Văn Lộc, sinh năm 1945 là một trong những người mê nhạc vàng nổi tiếng tại Hà Nội.

Trước năm 1954, đâu đâu cũng nghe người ta hát nhạc vàng (đó là dòng tân nhạc nay gọi là tiền chiến. Hồi đó vì vẻ đẹp sang trọng và đáng quý nên người ta so sánh nó quý như vàng, chứ không phải nhạc vàng hiểu theo nghĩa sến, héo úa sau này) nó ngấm vào ông từ khi nào không biết. Cũng vì trót yêu, trót thèm được phiêu du cùng cái cảm xúc thật của mình mà bất chấp lệnh cấm, ông Lộc cùng một nhóm bạn, trong đó có ông Phan Thắng Toán (Toán “Xồm”) và Nguyễn Văn Đắc thường xuyên tụ họp tại nhà, cùng hát với nhau những bài hát của Văn Cao, Đoàn Chuẩn – Từ Linh, Đặng Thế Phong, Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng…

“Chúng tôi gặp gỡ, đóng cửa hát cho nhau nghe thôi chứ cũng chẳng phản đối chính sách nhà nước gì cả. Chúng tôi chỉ thấy dòng nhạc này hay quá, trữ tình và đầy tình người nên muốn lưu giữ lại và đóng cửa hát cho nhau nghe.”

“Người này đồn người kia. Công an bắt bạn tôi và nói rằng vì chúng tôi thích những bài nhạc ấy nên chúng tôi phá hoại nền văn hóa CNXH và tuyên tuyền văn hóa trụy lạc của chủ nghĩa đế quốc. Và họ đã xét xử bọn tôi”.

Ngày 27 tháng 3 năm 1968 nhóm nhạc của ông Lộc Vàng bị bắt. Vụ án “Phan Thắng Toán và đồng bọn về tội tuyên truyền văn hóa đồi trụy của chủ nghĩa đế quốc” đưa ra xét xử, ông Toán “Xồm” bị tuyên 15 năm tù giam, ông Đắc bị 12 năm tù giam và ông Lộc Vàng bị 10 năm tù giam, để rồi khi ra trở về cuộc sống tự do họ vẫn không khỏi thắc mắc vì sao.

“Nghĩ đến cuộc đời của mình sao mà cay đắng chua chát quá. Mình có làm cái gì đâu, chỉ yêu thích âm nhạc thôi mà bị tù đày. Sau khi dòng nhạc này được khôi phục lại, những bản nhạc này được hát lên ti vi. Khi nghe người ta hát mà mình ngồi ứa nước mắt ra”.

Ra tù, nhà cửa ông Toán “Xồm” cũng tan nát. Ông lang thang trên đường phố sống vào tình thương của người qua lại. Vào quán ông Lộc Vàng, người ta bắt gặp một bức ảnh một người mặc áo sơ mi trắng ngồi châm thuốc cho một người hành khất. Người mặc áo sơ mi trắng là ông Lộc và người hành khất không ai khác chính là ông Toán Xồm. Một đêm năm 1994, người ta nhìn thấy ông Toán nằm gục chết, đói lả, cô đơn, trên hè phố.

Nhưng năm 90 ông Lộc Vàng mở quán cà phê nhạc, chỉ để có chỗ cho ông thỏa niềm đam mê, vì thế tài sản của ông cứ dần “đội nón ra đi” để bù đắp vào sự thua lỗ của quán:

“Lỗ nhiều tôi bán nhà to mua nhà nhỏ, từ nội thành bay ra ngoại thành. Khi chưa mở quán tôi có ngôi nhà 50 m2 ở phố Kim Mã, sau bốn năm tôi chỉ còn 50m2 đất, ở tít Cầu Diễn”. 

Bây giờ, ông sống luôn ở quán.

Vợ Lộc Vàng đã mất hơn 10 năm nay nhưng mỗi khi thăng hoa trên sân khấu ông lại khóc. 

“Tôi chỉ ước vợ tôi sống lại, ở bên cạnh tôi, nghe tôi hát. Ngày xưa, tôi đi hát vợ tôi bế thằng lớn theo sau. Mấy ông bạn bảo: Trời rét, để con ở nhà mang con theo làm gì? Vợ tôi trả lời: Em không đi nghe hát đâu mà để nếu chồng em có bị bắt lần nữa, em còn biết đường đi tiếp tế”.

Bà ra đi để lại cho ông hai người con và một tình yêu chưa bao giờ nguôi ngoai: 

“Tôi biết cô ấy từ năm 17 tuổi, chơi thân với nhau, rồi yêu nhau sau đó. Ngoài 20 tuổi tôi phải vào tù, 31 tuổi ra tù, thiên hạ dị nghị, kinh sợ tôi hơn một gã tù lưu manh, chỉ có cô ấy không ngại, vẫn yêu, vẫn thương tôi”.

Vì người mình yêu, bà bỏ nghề diễn viên làm nghề bán đậu phụ ngoài vỉa hè. Suốt quãng đời bên nhau chưa một lần vợ Lộc Vàng trách cứ ông về tình yêu với dòng nhạc mang đến nhiều hệ lụy.

Ngày nay, góc quán nhỏ của nghệ sĩ Lộc Vàng số 17A đường ven hồ Tây vẫn vang lên tiếng hát. Tiếng hát mà ông đã đánh đổi cả cuộc đời mình để giữ gìn, nâng niu.

Yêu “nhạc vàng”, trả giá cả cuộc đời.

Chúng ta thường nghe “mọi thứ đều có cái giá của nó”. Nhưng đôi lúc cái giá ấy quá đắt khiến ai nghe tới cũng đau lòng. Một người vì yêu những nhạc khúc của Việt Nam mà đã phải trả giá gần 10 năm tù, rồi cả cuộc đời, cho tình yêu ấy.

Đã nghe nói về ông Lộc Vàng, đã biết không ai hát “Gửi người em gái miền Nam” hay bằng ông, đã thấy tình yêu vô tận của ông dành cho dòng nhạc tiền chiến và đã đọc về sự biết ơn của ông dành cho người vợ, nhưng người ta vẫn bất ngờ khi tiếp xúc ông.

Một trong những bất ngờ đến từ những giọt nước mắt của ông khi vừa nhắc vợ và những người bạn.

“Trong quán của tôi lúc nào cũng có ảnh của người bạn thân và ảnh gia đình tôi. Mỗi lần nhìn ảnh những người đã khuất là tôi không thể cầm lòng được”
alt

Ông Lộc lúc nói về ông Toán xồm
ảnh của blog nguoibuongio

“Kiếp đam mê” nhạc vàng

Có thể nói ông Lộc Vàng sống bằng ba thứ tình: tình yêu xen lẫn sự mang ơn dành cho người vợ; tình yêu xót xa dành cho những người bạn tri kỷ và tình yêu không thể dứt ra được đối với thứ âm nhạc mà với ông “là những giai điệu quý hơn vàng”.

Người ta biết đến cái tên Lộc Vàng hơn là biết đến ông với cái tên Nguyễn Văn Lộc. Cũng chính vì quá yêu nhạc vàng, ông Lộc được gọi là Lộc Vàng, như một sự gắn kết của dòng nhạc này vào cuộc đời ông Lộc.

“Những bài nhạc trữ tình trước năm 1954 được gọi là nhạc vàng. Tôi hay hát nhạc vàng nên bạn bè gọi tôi là Lộc Vàng”.

Quán Lộc Vàng với những mái lá và bàn tre nằm khiêm tốn trên con đường mới ven Hồ Tây, chen chúc trong đám đông để khẳng định sự tồn tại của mình, như thể một thời những bài nhạc vàng đã nép mình để tồn tại. 

Mỗi tối thứ 2, 5, 7 quán Lộc Vàng là nơi quy tụ các ca sĩ nghiệp dư, từ ông già bà cả đến thanh niên trai tráng. Tất cả đến đây để tìm những phút thăng hoa của chính mình trong những giai điệu trau chuốt, lãng mạn mà một thời được gọi là nhạc tình thời thượng và ủy mị. Chính vì thế, gọi quán Lộc Vàng là nơi lưu giữ những kỷ niệm cũng không sai mà gọi là nơi trao gửi cảm xúc cũng đúng. Ông Lộc Vàng hay hát “Kiếp đam mê”

Thương yêu này người hãy nhận lấy
Ôm tôi đi môi hôn tràn đầy
Trong tay người hồn sẽ cuồng say
Bao khốn khó vụt bay….
alt

Tác giả Kiếp đam mê: Duy Quang 
– music websites’ photo

Nhìn ông Lộc Vàng hát, đôi mắt hiện lên từng nét thăng trầm cuộc đời như từng nốt nhạc trầm bổng. Giọng hát của ông trĩu nặng ưu tư như chuyên chở một quá khứ đau thương của người nghệ sĩ nghiệp dư. Để sống được một kiếp đam mê ấy, ông Lộc Vàng đã từng trả một cái giá quá đắt mà mỗi khi nhắc lại, ông cũng thẫn thờ “chẳng hiểu vì sao”.

Bạn tri âm, cuộc đời bi thảm

Từ năm 1954 đến năm 1987, trước khi có chủ trương “cởi trói văn nghệ” của Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh, những bài nhạc vàng, ý chính quyền Hà Nội nói màu vàng bệnh hoạn, triều đại Mao Trạch Đông gọi là “hoàng sắc âm nhạc”, và nhạc tiền chiến (vốn thịnh hành trước năm 1954), hai loại nhạc bị Hà Nội cho là thứ âm nhạc lãng mạn bi quan, hoặc khêu gợi tình dục và những khát vọng thấp hèn. Cùng với phong trào bài trừ “hoàng sắc âm nhạc” của Mao Trạch Đông tại Trung Quốc, thời gian đó tại Việt Nam xuất hiện nhiều bài báo chống lại những giai điệu được cho là ủy mị và thiếu tinh thần đấu tranh cách mạng.

Ông Lộc Vàng là một trong những người mê nhạc tiền chiến nổi tiếng tại Hà Nội. Ông Lộc thuộc và hát được hầu như đến 80% các bài nhạc tiền chiến. Cũng vì trót yêu, trót thèm được phiêu du cùng cái cảm xúc thật của mình mà bất chấp lệnh cấm, ông Lộc cùng một nhóm bạn, trong đó có ông Phan Thắng Toán (Toán “Xồm”) và Nguyễn Văn Đắc thường xuyên tụ họp tại nhà, cùng hát với nhau những bài hát của Văn Cao, Đoàn Chuẩn – Từ Linh, Đặng Thế Phong, Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng…
alt

Quán nhạc vàng Lộc Vàng
ảnh của blog nguoibuongio


Vẫn “tù chính trị” suốt đời

Về phần ông Lộc Vàng, sau khi ra tù ông cũng đã sống một cuộc đời bôn ba, cố dứt bỏ hết mọi phẫn uất để đi hết quãng cuối cuộc đời. Duy chỉ có cái tình cho nhạc tiền chiến là không dứt ra được. Sau khi người vợ qua đời cách đây 10 năm, ông Lộc Vàng dành trọn con tim cho những điệu nhạc ấy. Quán Lộc Vàng được dựng lên để ông thỏa chí hát lên cảm xúc đời mình.

Có lẽ ít ai hát “Gửi người em gái miền Nam” của Đoàn Chuẩn – Từ Linh như ông Lộc Vàng. Nhiều đoạn ông hát khác nhiều so với lời với bài hát hiện tại. Nghe ông Lộc Vàng hát “cúi mặt mà đi” mà như nghe ông độc tả chính ông và những người bạn đã có lúc phải bước đi nhưng không dám ngước nhìn.

“Mỗi khi hát, tôi đều hồi tưởng đến những kỷ niệm đã từng có với những người bạn thân và vợ. Khi đứng lên sân khấu đôi khi không hát hết được cả bài vì nước mắt cứ tuôn ra.”

Ngày nay, mỗi đêm được thỏa thuê hát những khúc nhạc tiền chiến, đối với ông Lộc Vàng là một sự an ủi lớn lao của cuộc đời. Ông hát say mê và nồng nàn, như để ném mạnh vào quá khứ những ngày ông và bạn bè bị coi là “phản động”, những ngày ông và bạn bè sống lê lết, “cúi mặt mà đi”. Và những ngày vợ ông từ một ca sĩ phải đi bán bún đậu trên hè phố chỉ vì liên quan đến “phản động”. Có lẽ được hát chỉ là mảng sáng duy nhất của số phận của những người trót gởi tình yêu cho những khúc hát tưởng như vô tội ấy.

Đêm nay, ông Lộc Vàng lại hát Đêm đông, như một đêm nữa gởi những hương gió tình yêu đến những người bạn thời xa vắng.

alt


Đôi nhạc sĩ tri âm tri kỷ trong nhạc tiền chiến: 
Đoàn Chuẩn và Từ Linh- ảnh trên nhiều website âm nhạc


Tiếng hát cất lên “có ai thấu tình cô lữ đêm đông không nhà”, nghe như cái giá buốt thấu tận chân răng, mới thấy xót xa cho người cô lữ Toán “Xồm”, cho những người một thời quá đỗi cô đơn. Ca sĩ Lộc Vàng hát mà mắt trĩu đầy màn nước mắt. Ông hát không chỉ cho ông, mà cho cả những người bạn đi chung con thuyền số phận.

“Tôi thường nói với mọi người rằng phải chi anh Toán xồm còn sống để anh đệm đàn cho tôi, để anh tận hưởng những giây phút này và để nghĩ lại những lời người ta kết tội… Có cái quán này tôi cũng đỡ buồn, chỉ khi nào mọi người bỏ về, còn một mình, tôi mới thấy buồn, lúc ấy lại nhớ vợ, nhớ về quá khứ của mình…

“Tôi đã mất mát quá nhiều, mất mát lớn quá…không có gì có thể lấy lại được. Lắm lúc nghĩ lại, tôi buồn quá. Sau năm 1987, các nhạc sĩ được vinh danh. Trong khi mình cũng chỉ là một thằng tù thôi. Đến bây giờ công an thỉnh thoảng vẫn “hỏi thăm.”

Phía bắc vỹ tuyến 17, có một thời gian dài nhạc vàng bị coi là nhạc màu vàng vọt, và số phận của nó cùng những tác phẩm tiền chiến trở thành những đứa con vô thừa nhận bị xã hội ghẻ lạnh. Ngày nay, những giai điệu ấy ngang nhiên và kiêu hãnh vang lên giữa lòng đất nước, trên những sân khấu tràn ngập ánh đèn như nó đã từng. Nhạc vàng đã được chấp nhận và còn được tôn vinh, cũng như nhạc tiền chiến, như một sự hóa kiếp cho những nốt nhạc một thời tưởng đã mai một.
Thế nhưng sau lưng một câu chuyện đôi khi lại là những câu chuyện. Nghe câu chuyện của ông Lộc Vàng, nhìn ba chữ “tù chính trị” trong hồ sơ của ông như một minh chứng cho nhát dao số phận, có ai dám nói rằng vết sẹo dẫu có lành lại không gây đau đớn?

Saturday, February 14, 2015

Xin đừng nói "Người VN ăn cắp", mà hãy nói "Cán bộ VC ăn cắp".

Hãy nói:Cán Bộ Việt Cộng Ăn Cắp
Không thể nói: “Người Việt Nam Ăn Cắp”

Nhóm Nhà Giáo Miền Nam
 
 
Từ trước và gần đây, trên các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước, đã rêu rao những chuyện làm phi pháp, phi đạo đức của “người VN”, hay đúng hơn là của những cán bộ CS VN và đồng bọn của họ, dính líu đến các vụ buôn lậu sừng tê, ma túy, gỗ lậu, và nhất là tệ nạn ăn cắp ăn trộm đồ vật ở các siêu thị nước ngoài, khi những kẻ xấu xa này có cơ hội ra nước ngoài bằng các con đường ngoại giao, du lịch, thậm chí du học hay “xuất khẩu lao động”, gây lên một nỗi bức xúc, khó chịu cho mọi người dân VN còn biết tôn trọng đạo đức và danh dự, danh dự cá nhân cũng như danh dự của dân tộc!
 
Là những nhà giáo, dù đã nghỉ hưu do bất mãn hay do tuổi tác, chúng tôi thấy không thể im lặng mà chịu nhục mãi như thế này, đành phải lên tiếng để sự thật, sự đúng đắn trong những chuyện này được xác nhận và được tôn trọng. Xin nêu những sự đúng, sự thật ấy như sau:
 
I. “Truyền thống ăn cắp” của cán bộ CSVN làm khổ dân và phá tan đất nước!
 
Khi nói đến “truyền thống” tức là nó có sự lưu truyền qua nhiều người, nhiều thế hệ, nhiều thời đại, trở nên một sự hiện diện thường trực, và mọi người đều nhìn nhận sự hiện diện thường trực của nó, dù nó xấu hay tốt.
  Vậy thì cái tính tham lam, ăn cắp của những tên cán bộ Cộng sản VN cũng thế, nó có tính cha truyền con nối, lưu truyền nhiều đời! Nói vậy không sai, chúng ta hãy nhìn vào thực tế xã hội VN bây giờ thì thấy rõ: tên cán bộ lớn nào cũng dinh thự nguy nga, xe cộ vi vút, tiền bạc cơ man, ở đâu ra?
   
Tên cán bộ Cộng sản cấp cao nào cũng tham lam, ăn cắp của dân nước, soán đoạt của công làm của tư,
từ tiền bạc, đất đai, nhà cửa cho đến xe cộ, thậm chí chiếm cả những vật “di sản” của quốc gia, dân tộc làm của riêng, chưng ở nhà riêng một cách ngang nhiên, trân tráo mà không hề thấy hổ thẹn vì cái tội ăn cắp, phạm thượng đến Tổ Quốc, đến Tiền Nhân đã tạo nên những di sản chung ấy cho cả một dân tộc!
 
     Điển hình như cái Trống Đồng ngang nhiên ngự trong nhà của cựu tổng bí thư Cs Lê Khả Phiêu mà một thời làm xôn xao dư luận. Nhà các quan chức khác cũng thế, đồ trang trí, trưng bày không thiếu gì những “tài sản quốc gia” như vậy. Hễ có địa vị là có quyền, quyền cướp của công, ăn cắp của dân mang về làm của tư, và quyền bịt miệng dân không được kêu ca lên án những tội phạm quốc gia ấy. Đời ông đời cha ăn cắp ngon lành, rồi di truyền cho đời con cháu, cả hiện vật ăn cắp lẫn cái máu ăn cắp, thành ra TRUYỀN THỐNG ĂN CẮP! Tại sao không? Gương cha ông cuỗm tài sản của nước, của dân về trưng đầy nhà, người nào đến cũng ngắm nghía trầm trồ “khen ngợi”, hay lấy đó làm gương: tại sao hắn lấy được mà mình lại không? Tại sao nhà hắn có mà nhà mình không? Tại sao hắn xây được nhà lớn, có tài sản lớn mà mình lại chịu ở nhà nhỏ chẳng ai trầm trồ, lé mắt? 

Nên tùy chức vị lớn bé mà cuỗm những hiện vật lớn hay bé trong tầm tay. Tùy số tiền tham nhũng, vơ vét được, mà thi nhau xây dinh thự, nhà tổ, khu kinh doanh…và thâu tóm đất đai sản vật. Mà những kẻ “vô sản chuyên chính gia truyền” này, nay có cơ hội đổi đời, hễ thấy tiền, thấy quyền thì rất ham, rất thèm, đến nỗi không thể cưỡng được, tỷ như người bị đói khát lâu ngày mà vớ được bữa ngon, lại không bị cấm cản vậy. Thế là vơ, là vét, là cào cuốn vào miệng, vào tay bất kể sống chết. Vơ vét mà không được, mà bị cản trở, thì là thằng dân “chống người thi hành công vụ”, sẽ dùng luật…giang hồ để xử chúng, để tiễu trừ chúng, như những vụ cướp đất ở Văn Giang, Hà Nội, Thủ Thiêm... và ở trên toàn lãnh thổ Việt Nam! Tóm lại thường thì tội cướp của sẽ kéo theo tội giết người, giết bằng súng đạn, bạo lực hay giết dần người ta bằng sự đói khổ, uất ức!
 
Đó là “truyền thống cách mạng” của chế độ và con người Cộng sản! Việc này mọi người biết, cả thế giới biết, và chính miệng các cán bộ chóp bu cũng la lên: “Họ ăn không còn chừa thứ gì không ăn!”.
 
Gương cha ông, gương cấp trên như vậy mà vẫn ung dung không bị luật pháp xét xử, bị dân hài tội, nên con cháu, cấp dưới đương nhiên phải theo, và có khi “đời sau” còn vượt hơn “đời trước”, như kiểu “con hơn cha là nhà…có phước”! Nhưng vì không học, vô đạo nên mới hiểu một cách ngu xuẩn như thế, chứ câu thành ngữ này chỉ áp dụng trong lãnh vực “tài và đức” mà thôi: Con tài giỏi hơn cha, con tốt lành, đức độ hơn cha, thì mới là nhà có phước, còn con mà vô đạo, ác độc, ma quái hơn cha thì là nhà vô phước, nhà xuống dốc, là giòng giống ác nhân thất đức, mà thất đức sẽ không đủ sức để chịu! Đó là cái “truyền thống cướp của giết người”, của gia đình nhà CS, đang là đại nạn đại họa cho dân tộc VN, là nguyên nhân đã phá tan nát đất nước của chúng ta, và còn có nguy cơ mất nước vì chúng bán nước cầu vinh!
 
II. Truyền thống ăn cắp của cán bộ cộng sản được… xuất ngoại, làm nhục cho Tổ Quốc và Dân Tộc
 
Loài sâu bọ Cộng sản đục khoét hết bên trong đất nước, rồi vươn ra ngoài, khi chúng bò ra nước ngoài bằng con đường “ngoại giao”, thương mại, du lịch, du học…! Cán bộ và miêu duệ, thân nhân của chúng đi đến đâu, thì vì quen tật đục khoét, ăn cắp ở trong nước, chúng lại thò vòi thò tay ăn bẩn, ăn cắp ở đó! Bằng chứng là việc con cái các quan quân nhà CS ở các tòa lãnh sự, đại sứ VN trên thế giới đã buôn lậu, ăn cắp…, bị bêu rếu trên báo chí thế giới quá nhiều đọc không hết, và đọc đến đâu sầu đau đến đó, vì “nỗi nhục quốc thể” quá lớn, quá nhiều chịu không thấu!

 
Còn gì nhục cho bằng tin tức đầy trên các báo chí: “NHẬT, THÁI, HÀN…. RÊU RAO NGƯỜI VN ĂN CẮP!”, cụ thể là Nhật đang truy bắt những phi công, tiếp viên hàng không VN buôn đồ ăn cắp, chuyển vận đồ ăn cắp từ nước của họ về VN “theo đơn đặt hàng” của con buôn tại VN! Nghĩa là ăn cắp, buôn đồ lậu CÓ TỔ CHỨC, CÓ ĐƯỜNG DÂY, mà đường dây ấy được thành lập theo hệ thống an toàn của quan chức Cộng sản VN, chứ người dân nào vào được đó nếu không phải con ông cháu cha trong chế độ có truyền thống ăn cắp, ăn cướp này? Thử hỏi không phải là “thành phần nòng cốt, có lý lịch đỏ”, thì ai được làm phi công, tiếp viên hàng không bây giờ? Ngộ lỡ cướp máy bay hay “vận chuyển vũ khí cho địch” thì sao? Dĩ nhiên có được “nhà nước” bảo kê thì mới không bị phát hiện bao giờ, nếu không có nước “bị hại” lên tiếng tố giác!
 
Chúng tôi đọc những tin “người VN ăn cắp” này, mà báo chí của nước “bị hại” vô tình hay cố ý đưa lên, khiến đầu óc cứ điên loạn lên, mất ăn mất ngủ vì buồn phiền, tủi nhục và uất hận!
 
  Tại sao dân VN lại khổ nhục thế? Trong nước người dân chúng tôi đã bị áp bức, tù đày, cướp bóc, giết hại bởi cái chế độ tham tàn gian ác này, còn chưa đủ sao, nay lại bị các nước bạn trên thế giới chửi cho là người VN ăn cắp?!
 
  Dĩ nhiên cũng có một số người VN đi lao động hay đi làm cái giống gì ở nước ngoài phạm vào cái tội vô cùng xấu xa điếm nhục đó, nhưng chỉ là thiểu số những kẻ “đói ăn vụng, túng làm liều”, do cái xã hội bị CS bần cùng hóa mà ra, chứ không phải là “người dân VN ăn cắp” một cách tập thể, chung chung, như là” bản chất” hay “truyền thống” của người Việt chúng tôi.
 
 Bằng chứng là người VN ở nước Việt Nam Cộng Hòa chúng tôi trước năm 1975, từng có mặt trên khắp địa cầu, (và cả trong thời phong kiến), chưa hề xảy ra cái nạn ăn cắp như vậy, vì với truyền thống văn hóa và đạo đức đã được nhuần thấm, thì mọi người đều biết giữ cái liêm sỉ, cái danh dự của mình, của dân tộc mình, thà chết vinh hơn sống nhục, nhục cá nhân còn thế huống là nhục quốc thể!
 
Còn những kẻ mất lương tri, lương tâm mà làm cái việc xấu xa này thì ở nước nào cũng có, người dân nào cũng có một số ít ỏi những con sâu như thế, chứ không chỉ là người VN. Cụ thể tại VN chúng tôi cũng đã và đang có những người Nga, người Tàu từng gian tham, ăn cắp, lừa đảo tại các nơi họ đến du lịch, làm ăn, người Campuchia, Thái, Nigeria, và nhiều người thuộc nhiều quốc gia khác, người da đen da trắng đều có, đến gây rối, trộm cắp, gây án, nhưng chúng tôi không bao giờ dám nói là “người Tàu, người Nga… ăn cắp” như các báo chí đã gán cho chúng tôi “người VN ăn cắp”!
 
Trước nỗi nhục quốc thể lớn lao này, chúng tôi, những người VN thật vô cùng đau xót và tủi hờn! Vì đâu nên nỗi?! Vì thế chúng tôi cũng phải lên tiếng để yêu cầu báo chí, các nước, KHÔNG NÊN VÀ KHÔNG THỂ NÓI RẰNG NGƯỜI VN ĂN CẮP, NHƯNG HÃY NÓI RẰNG CÁN BỘ CS VN VÀ NHỮNG BÈ LŨ CỦA HỌ ĂN CẮP, ĂN CẮP CẢ TRONG NƯỚC VÀ Ở NƯỚC NGOÀI!
 
Cụ thể, với tư cách là người dân VN, chúng tôi đề nghị các nước, các nơi là “nạn nhân” của kẻ cắp trộm, hãy ráo riết truy lùng, và thẳng tay trừng trị những kẻ vô liêm sĩ, vô đạo đức này, dù đó là dân tộc nào, thành phần nào, giòng dõi nào, dân thường hay quan chức, để giữ yên lành cho xã hội và cho toàn nhân loại. Vả lại, các bạn cũng chớ quên rằng, rất nhiều người VN chúng tôi, vì hoàn cảnh đất nước đưa đẩy, hay vì điều kiện làm ăn riêng,, đang có mặt trên khắp thế giới, đã và đang đóng góp trí tuệ, tài năng lẫn nhiệt tình, để xây dựng cho đất nước của các bạn rất nhiều, âm thầm hay đã được nêu danh.
 
   Nếu chỉ nói đến một thành phần cặn bã làm xấu để nói là “người VN”, e rằng đó là một sự bất công!
 
   Nếu không nói lên điều này, chúng tôi không phải chỉ thấy nhục, mà còn thấy mình có tội với Tổ Quốc VN và với đồng bào thân yêu của mình, vì thế những tiếng nói chân thành này của chúng tôi, ước mong được mọi người, mọi nước quan tâm, để trả lại SỰ ĐÚNG, SỰ THẬT CẦN ĐƯỢC MỌI NGƯỜI TÔN TRỌNG, tránh sự vơ đũa cả nắm, tùy tiện xúc phạm đế DANH DỰ QUỐC GIA DÂN TỘC của chúng tôi, xin cảm ơn.
 
Viết từ Sài Gòn
Nhóm Nhà Giáo Miền Nam

Thêm một hành vi làm "vẻ vang" dân Việt XHCN.
 

Một thành viên phi hành đoàn Vietnam Airline bị bắt giữ tại Hàn Quốc vì buôn lậu 8kg vàng

 
 
Ngọc Hồi

(VNTB) - Trên các trang tin tức của Hàn Quốc như Ichanela, KBS, DongA… đồng loạt đưa tin về vụ bắt giữ một thành viên phi hành đoàn Vietnam Airline vì có hành vi buôn lậu vàng tại Sân bay quốc tế Gimhae.
 
Nguyễn (?), 31 tuổi, người được cho là đã tìm cách buôn lậu vàng khi gắn 8kg vàng thỏi (trị giá 800 triệu won) không khai báo xung quanh ống chân.
 
Vụ việc bị phát hiện khi ông Nguyễn đã có những biểu hiện căng thẳng khi đi qua các máy dò kim loại tại Sân bay quốc tế Gimhae và bị phát hiện ngay sau đó.
 
Theo luật sở tại, Nguyễn có thể bị bắt và kết án hai năm tù treo, tám tháng tù giam cho hành vi pham pháp của mình, sau đó sẽ bị trục xuất về Việt Nam.
 
Vụ việc đang được giới chức trách Hàn Quốc tiếp tục mở rộng điều tra, làm rõ danh tính các thành viên (phi hành đoàn Vietnam Airline) liên quan đến vụ việc.

Sự chênh lệch giữa vàng Việt Nam và thế giới đã khiến vàng trở thành mặt hàng siêu lợi nhuận như ma túy.
 
Trước đây, phi hành đoàn Vietnam Airline cũng nổi tiếng vì các hành vi buôn lậu bị phát giác tại Nhật Bản, Đài Loan, Australia, Pháp…
 
Nhưng các vụ việc nhanh chóng bị chìm xuồng, và ban lãnh đạo Vietnam Airlines thường có truyền thống giữ im lặng trước những sự việc nổi cộm, làm nhục quốc thể nói trên.
 
Cách thức giấu vàng của tiếp viên Việt Nam Airline – Nguyễn (31 tuổi). Ảnh: news.donga.com
 
Cách thức giấu vàng của tiếp viên Việt Nam Airline – Nguyễn (31 tuổi). Ảnh: news.donga.com