Saturday, September 8, 2012

NHỤC




Hôm qua dắt hai mẹ con đứa em chồng đi về Tiền giang - Mỹ Tho theo tour du lịch tham quan mấy cái cồn - Người dân ở dưới ấy có vẻ như đã được huấn luyện và tiếp cận bán hàng nên mở miệng chào mời và cám ơn khá thuần thục với thái độ nói chung là khá ổn.

Sáng nay dắt hai mẹ con nó đi chợ Sài Gòn( Bến Thành ) dạo chợ. Đương nhiên là phải dắt Củ sâm theo hộ tống phiên dịch.


Bước chân vào chợ, hoàn toàn khác trước đây, một đội quân chào mời khá hùng hậu, đi đến đâu là nghe tiếng chào bằng tiếng Hàn í ới, khi lướt qua, không xem quần áo họ chào mời thì sau lưng là những câu miệt thị "Bọn hàn nhà quê này keo chết mẹ..." hoặc "Toàn sờ mó mà không mua mở hàng cho người, xui chết mẹ."...
 
Mình đi hoàn toàn im lặng, không mở mồm nói bất kỳ nửa chữ, thật sự là mình ghét cái kiểu chào mời ép buộc khách nước ngoài kiểu này, mình nhớ ngày xưa, mình mê chợ Sài gòn ở chỗ niềm nở nồng hậu và thật thà...Nay mọi thứ dường như biến mất, mình lạc vào một cái xứ xô bồ xô bộn đá cá lăng dưa phát sơ. Một nới hỗn tạp đầy các giọng nói thổ ngữ vùng miền khác nhau, ngay cả cái tiếng Bắc di cư êm dịu ngọt ngào cũng biến mất như chưa từng có trên đời, có chỉ là những tiếng mời ngọt đanh kèm theo câu chửi chát chúa sau lưng thôi...
 
 Young Hee nó thấy mấy đôi đũa xương trắng cẩn ốc, nó muốn mua về Hàn, nó đứng lại xem tại một quầy bán đồ lưu niệm có hai cô gái chắc chừng hai mấy - mặc áo dài đỏ, quần phi vàng với sắc mặt lạnh tanh tuy mời chào bằng tiếng Hàn khá ngọt "ơn ni, ơn ni...." ( chị chị..)...Mình phải đứng gần đó để dòm chừng, thì mình thấy có mấy cái vòng sừng trâu ngộ ngộ, mình cúi sát vào xem cho thấy đường, thay vì cầm lên lỡ phải mua ...

- "Con mẹ này chắc người Tàu lấy Hàn vì nói tiếng Anh.." 

Rất khó chịu, nhưng im lặng, bỏ ra cách 1 mét đứng xem, nó đang xạo với Young Hee là đũa bằng ngà voi nên mắc 4 triệu một bộ..., lão chồng ghé tai hỏi
 
-  "em ơi ngà thiệt hông đó...?"
- "Không, ai cho bán ngà , mang ngà mà có, đấy là xương trâu bò.." mình bảo lão.. 
Lão quay qua nói một tràng với Yong Hee, một trong hai con bán hàng nói đổng

- "Mẹ nó, từ sáng mở hàng đéo được, con mẹ Tàu kia xạo cái gì mà khách chựng lại..!"
 
Mình nóng mặt lắm , nhưng cố ghìm để coi coi người Việt ta tệ tới mức nào....giả ngơ...Lão quay qua bảo:
 
-  thôi, em ra trả giá dùm đi, Young Hee nó trả 500k mà bọn nó hổng chịu ...
 
- Mệt quá đi, đi chỗ khác, bọn này quá mất dạy - Mình làu bàu với xã thế - nhưng thấy nhỏ em nấn ná quá đành phải đứng ra
 
Lúc này mình mới mở miệng :
 
- Hai cháu bán hàng chào mời thì phải kiên nhẫn- phải làm sao cho khách đẹp lòng họ mới mua- từ nãy giờ cô đã nghe các cháu vừa chào hàng vừa chửi khách, chửi cô bằng tiếng Việt, cô nghe hết rồi, cô là người Việt nam.
 
Hai con bé lúng túng một tý và quay lại bảo mình
 
- "Nếu cô là người bán, khách cứ xem xong bỏ đi thì cô có chịu không..."
 
- Đương nhiên là cô phải chịu, nếu khách không mua thì phải xem lại chính mình, thái độ mình làm sao mà khách bỏ đi..
 
- Tại cô là người Việt biết nghe tiếng mới biết chửi chứ bọn nó nước ngoài thì biết gì...!
 
Mình chán chả buồn lý luận
 
- Thế bộ đũa này bằng gì?
 
- Bằng xương voi
 
- Cháu nói dối, cháu nói với em cô là ngà voi, cô nghe hết á..
 
- Thì...tại cháu chưa biết dùng từ...
 
- Và kể cả xương voi cũng không ai cho bán, cháu phải biết thế, bán hàng ít nhất cũng nói cho tử tế, đây là xương trâu. Giá bao nhiêu?
 
- Giá là 1 triệu chín, bả trả cháu 500k, làm sao cháu bán...
 
- Cô nói cháu nghe nhé, nếu là cô, cô chỉ trả cháu 250 k mà thôi. Nhưng mà thái độ của các cháu thế này thì cô không cho em cô mua nữa.!
 
Và mình lôi cả nhà đi
 
- Đéo mẹ con già mập Bắc kỳ- kiểu này phải đốt phông lông, đốt hết lông con mẹ đĩ cho Hàn này ...
 
Quay lại ngay lập tức:
 
- Cháu có thể lập lại chứ?
 
Mắt mình chắc tóe lửa, mặt con nhãi xanh như đít nhái, lắp bắp chối
 
- Cháu có tên trên thẻ, cô có thể báo cho ban quản lý chợ kèm theo ghi âm lời cháu chửi đấy, hoặc cô sẽ tát cháu...
 
Nó lùi lại, Củ sâm chụp tay mình kéo đi...
 
Giận cành hông khi nghe những câu nói sau lưng chửi mình lấy chồng Hàn...
 
Ra đến phía ngoài, mua bó đũa đúng y như vậy 300k, và cô bán hàng nói giọng Sài gòn thật êm nhẹ - dù cô ta nói "em nói thiệt giá, xin chị đừng trả giá tội em..." mình bảo con em mua đi... không cần phải trả vì nó đúng giá thật và cô ta nói thật ngay từ đầu "đũa này là xương trâu chị ạ".
 
Để cho mau xong việc, nó muốn mua gì, mình đến thẳng quầy hỏi tiếng Việt và trả giá cho mau, nó mua 5 ký đậu phộng, ký xoài sấy, chuối sấy, cà phê đem về làm quà... Giá đúng cho người Việt.
 
 Mệt mỏi và chán nản với cái thái độ vô giáo dục của lắm kẻ bán hàng - mình sẽ không bao giờ dắt ai đi chợ Sài Gòn nữa! Mất dạy thiệt.... Sài gòn đã mất thật rồi!

4 comments:

Anna Nguyen said...

Bửa nay post bài của bà Hổ:)

Hồng Đức said...

Bà ấy nói việc HĐ muốn nói, nên mượn của bả, có chi lạ.

Vả lại, nếu mình nói thì lại không có dữ kiện thực, ai thèm nghe.

Anna Nguyen said...

Ơi đúng thì nói mà:) Tại vì không để tên tác giả, nhưng đọc xong thì biết của bà Hổ:))

Hồng Đức said...

Cái tựa có link dẫn về nguồn đó. Dí vào nó ra ngón tay. Bả không ký tên, thì mình để nguyên như thế.

Mà ai đọc cũng biết ngay là chuyện thực 100%. Đã là chuyện thực thì chả cần biết ai viết, nhỉ. Chừng nào có hư cấu, có pha phách mắm muối thì mới cần biết ai viết, để mà giảm bớt. Thí dụ bài viết từ báo đảng thì không cần tin, chỉ cần xem xét để tính toán thôi.