Hồ Chí Minh đã chuẩn bị để sử dụng chiêu bài dân tộc như thế nào?
Hồ Chí Minh đã chuẩn bị để sử dụng chiêu bài dân tộc như thế nào?
Ngày 11-11-1924 Hồ Chí Minh đến Quảng Châu, miền Nam Trung Quốc trong vai trò phụ tá cho Borodin trưởng đoàn Liên Xô bên cạnh chính phủ Trung Hoa Quốc Gia. Trong vai trò này và đồng thời cũng là một vỏ bọc kiên cố cho một điệp viên cao cấp của Quốc Tế CS, Hồ Chí Minh (lúc ấy còn mang tên Nguyễn Ái Quốc), lấy bí danh Lý Thụy đã có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật Trung Cộng trong bí mật, nhưng quan trọng hơn và, đáng nói ở đây là, những giới chức thuộc Trung Hoa Quốc Dân Đảng. Thậm chí ông ta đã được phu nhân của lãnh tụ Tôn Dật Tiên tiếp kiến và giúp đỡ tận tình. Dĩ nhiên không phải với tư cách là một điệp viên của Quốc Tế CS, mà với tư cách là một người Việt Nam “yêu nước”. Khi mối liên hệ giữa Trung Hoa Dân Quốc và Liên Xô tạm ngưng từ 1927, Họ Hồ theo phái bộ Borodin trở về Nga, rồi từ đó trở lại Thái Lan qua ngả Âu Châu. Tại Thái Lan ông tiếp xúc với những kiều bào yêu nước, để lập nên đảng CS Xiêm (tên gọi Thái Lan thời ấy). Tuy mang tên là đảng CS Xiêm, nhưng đảng viên hầu hết là người Việt và người Hoa. Có lúc ông đã mặc áo sư vào ẩn náu trong các chùa chiền, để dễ dàng bí mật chỉ huy. Theo Hoàng Văn Hoan, trong thời gian HCM ở Thái Lan, từ 1928 đến 1930, có một đồ đệ của cụ Phan Bội Châu là Đặng Thúc Hứa, tục gọi Cố Đi (mất năm 1931), đã hết lòng giúp đỡ các tổ chức yêu nước ở đây, kể cả các nhóm CS, vì nghĩ họ đều là người yêu nước muốn đánh đuổi Pháp thực dân giành độc lập cho tổ quốc.
Khi Cộng Sản còn yếu nó thường phải dựa vào uy tín, thế lực của người quốc gia phi cộng sản để che giấu bộ mặt thật đáng ghét, hay chưa có tiếng tăm. Ở đâu cũng vậy chứ không cứ gì ở Xiêm.
Cũng chính Hồ Chí Minh đã xâm nhập, thao túng, lũng đoạn các tổ chức người Việt yêu nước ở Hoa Nam như Tâm Tâm Xã của các thanh niên đồ đệ của cụ Phan Bội Châu, Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội, gọi tắt là Việt Minh, của cụ Hồ Học Lãm, một đồng chí của cụ Phan, và cả Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh hội của cụ Nguyễn Hải Thần.
Chính Nguyễn Ái Quốc đã chiêu dụ nhóm thanh niên nhiệt thành trong Tâm Tâm Xã như Hồ Tùng Mậu (cháu cụ Hồ Học Lãm), Lâm Đức Thụ, Phạm Hồng Thái, Lê Hồng Sơn... theo ông ta để dần dần biến tổ chức này thành Việt Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội, là cái nhân của Đông Dương Cộng Sản Đảng vào năm 1930.
Trong hồi ký Giọt Nước Trong Biển Cả mà chúng tôi đã phân tích tóm tắt trong cuốn Hồ Chí Minh - Nhận Định Tổng Hợp, chương 33 (1bis), Hoàng Văn Hoan còn nói kĩ về việc Hồ Chí Minh sau khi từ Nga trở về Trung Hoa, vào năm 1940, đã hướng dẫn, chỉ thị cho nhóm Hoàng Văn Hoan (Lý Quang Hoa) Phạm Văn Đồng (Lâm Bá Kiệt) và Võ Nguyên Giáp (Dương Hoài Nam)... lợi dụng uy tín và lòng chân thành của cụ Hồ Học Lãm ra sao để xâm nhập rồi tiếm danh tổ chức của ông là Việt Nam Độc Lập đồng minh hội, mà chính ông Hồ Học Lãm đã đặt tên tắt là Việt Minh. Cũng chính Hồ Chí Minh đã chỉ thị đàn em phải tách ra khỏi tổ chức của đại tá Trương Bội Công, người Việt Nam Quốc Gia nhưng thuộc quân đội của Trung Hoa Quốc Dân Đảng. HCM sợ một đại tá của THQDĐ không dễ bị đánh lừa và lợi dụng như cụ Hồ Học Lãm tính tình cởi mở chân thành (khoảng đầu năm 1945 họ Trương bị Cộng Sản giết).
Khi Hồ Chí Minh về nước lập ra Mặt Trận Việt Minh ngày 19-5-1941 tại Pác Bó là ông ta đã lập lờ đánh lận con đen, khiến nhân dân trong cả nước có thể hiểu lầm rằng đây là một mặt trận của các nhà cách mạng ái quốc như Hồ Học Lãm, Nguyễn Hải Thần.
Hồ Chí Minh cũng đã xâm nhập, lợi dụng Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh hội do cụ Nguyễn Hải Thần làm chủ tịch.
Theo Hoàng Văn Đào, một chiến sĩ lão thành thuộc Việt Nam Quốc Dân Đảng, trong cuốn Lịch Sử Đấu Tranh Cận Đại, 1927-1954, Việt Nam Quốc Dân Đảng (ấn bản thứ 5, năm 2006, trang 185), thì trong khi các nhà cách mạng thuộc các đảng phái Quốc Gia làm lơ hay còn do dự chưa biết xử trí ra sao, trước câu hỏi có nên xung phong về nước tranh đấu, khi thế chiến II sắp kết thúc không, thì (nguyên văn): “Trước hội nghị, duy chỉ có ông Hồ Chí Minh giơ tay xin xung phong.”... “Ông ta liền được cấp đầy đủ giấy tờ và công tác phí là 20 vạn Quốc Tệ và 20 thanh niên cán bộ, do ông ta tự ý lựa chọn những phần tử dễ điều khiển, mà hầu hết là đảng viên VNPQĐMH.”
Trước khi xuất phát, ông Hồ cùng đoàn cán bộ đã tuyên thệ dưới cờ của Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội, nguyện trung thành với VNCMĐMH.
Với hành động này Hồ Chí Minh đã đi bước trước và chiếm lợi thế hoàn toàn hơn các đảng phái quốc gia khác. Đồng thời còn dựa vào uy tín và thành tích của các đảng phái đó để có thể lôi cuốn quần chúng nhân dân trong nước ủng hộ Mặt Trận Việt Minh của CS. Ta đã biết Cộng sản rất sở trường về kỹ thuật vận động, lôi cuốn quần chúng. Mà ông Hồ thì rành hơn ai hết về xảo thuật xâm nhập, thao túng rồi lợi dụng danh nghĩa các đảng quốc gia để dễ đánh lừa nhân dân chất phác, cả tin với chiêu bài dân tộc giả dối.
Đó là đối với các đảng phái Quốc Gia. Họ Hồ còn khôn khéo chinh phục được các nhân vật trọng yếu trong Trung Hoa Quốc Dân Đảng, như tướng Trương Phát Khuê cũng qua trung gian VNQDĐ. Khi ông ta từ biên giới VN vào lãnh thổ Trung Hoa bị bắt thì lại chính mấy lãnh tụ VNQDĐ là Vũ Hồng Khanh và Nghiêm Kế Tổ đã can thiệp với tướng Trương Phát Khuê để xin thả ông ta ra cùng với lãnh tụ Nguyễn Tường Tam của VNQDĐ.
Chẳng những thế, cũng với mục đích tranh thủ sự ủng hộ của Hoa Kỳ, Hồ Chí Minh tự đặt mình vào vị thế đồng minh với Liên Xô, lúc ấy hãy còn là đồng minh với Mỹ, để chỉ thị cho đàn em tìm cách cứu các phi công Mỹ bị Nhật bắn rơi ở Cao Bằng, gần biên giới Việt Trung. Rồi ông ta đích thân đi bộ nhiều ngày vượt biên giới để mang một phi công Mỹ tên là William Shaw tới Côn Minh trao tận tay cho tướng Claire Chennault tư lệnh Không Đoàn Flying Tigers (Hổ Bay), cũng là tư lệnh các lực lượng Mỹ trấn đóng ở Hoa Nam. Vị tướng này đã tiếp HCM và tặng ông ta bức chân dung của mình với hàng chữ đề tặng sẽ được ông Hồ lợi dụng để khoe với đồng bào rằng ông ta được Hoa Kỳ ủng hộ.
Trong số những sĩ quan Hoa Kỳ tỏ ra có cảm tình hay hành động giúp đỡ Việt Minh vào thời gian đó, lịch sử còn ghi những cái tên như Paul Helliwell, đại tá, trưởng lưới tình báo Mỹ tại Trung Hoa, Charles Fen, Trung úy, trưởng toán tình báo địa phương có cái tên dễ thương là Dear Team (nhóm con nai), và Archimedes Patti, đại úy OSS (tiền thân của CIA), tác giả cuốn Why Vietnam? Prelude to America’s Albatross, một tác phẩm khá đồ sộ, ảnh hưởng tai hại cho hàng ngũ người Việt Quốc Gia, vì phải nói thực tác giả đã bị Hồ Chí Minh mê hoặc, luôn luôn tin lời ông ta nói dối rằng mình không phải Cộng Sản. Ngày “Quốc Khánh”, 2-9-1945 viên đại úy này đã được Hồ Chí Minh mời tham dự trên khán đài danh dự, nhưng đã khước từ, chỉ “xin được đứng trong đám đông để dễ quan sát mọi sự”. Nhưng ngày hôm trước, Patti đã nhận lời dùng dạ tiệc với họ Hồ và hai phụ tá là Hoàng Minh Giám và Võ Nguyên Giáp. Tại bàn tiệc Patti ngồi bên phải Hồ Chí Minh đối diện với Võ Nguyên Giáp.
Tất cả các hoạt động của Hồ Chí Minh kể trên đều nhắm một mục tiêu là vận dụng một cách hữu hiệu chiêu bài dân tộc theo đúng sách lược của Lê-nin. Với sách lược này, ông ta đã đi trước các đảng phái quốc gia và đã thành công trong cuộc cướp chính quyền ngày 19-8-1945. Lịch sử đã ghi ngày đó là ngày Cách Mạng Tháng Tám. Dù ghét Hồ Chí Minh và đảng CS đến đâu chúng ta cũng không thể nói họ đã cướp công của người quốc gia.
Vì theo chính tài liệu của Việt Nam Quốc Dân Đảng lãnh tụ của Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội là Nguyễn Hải Thần chỉ về đến Hà Nội sau khi mọi sự đã xong xuôi, Hồ Chí Minh đã trở thành chủ tịch nước và đã đọc bản Tuyên Ngôn Độc Lập ngày 2-9-1945, trước hàng vạn dân thủ đô, trong đó có cả hàng giáo phẩm Công Giáo và Phật Giáo, theo lời tường thuật của đại úy Patti có mặt tại chỗ. Còn Vũ Hồng Khanh và các đồng chí của ông thì mãi đến 20 tháng 10 mới về đến Hà Nội (xem Hoàng Văn Đào nói trên, tr. 242). Cho nên nếu bảo rằng trong cuộc nổi dậy chống thực dân Pháp hồi giữa năm 1945 cũng có các đơn vị của VNQDĐ, thì cũng đúng. Ví dụ VNQDĐ đã chiếm đóng 3 tỉnh là Hà Giang, Vĩnh Yên và Hà Đông trong một vài ngày, và một số đồng chí gan dạ dám chống lại Việt Minh như Quảng Dưỡng, Nguyễn Thế Nghiệp, Đào Chu Khải và vợ chồng Nguyễn Ngọc Sơn đã hy sinh. Chúng tôi nhắc lại một vài chi tiết này để ghi nhớ công ơn của VNQDĐ và lên án sự vô ơn, bội phản và tàn ác của Việt Minh. Nhưng không thể nào không ghi đúng sự thật là vai trò lãnh đạo cuộc nổi dậy toàn quốc không do các lãnh tụ Việt Quốc hay Việt Cách, mà do Hồ Chí Minh đảm nhận.
Nếu Hồ Chí Minh không khéo áp dụng chiêu bài dân tộc theo sách lược Lê-nin, thì không thể nào lại có thể “cướp chính quyền” (chữ của VM thường dùng) một cách nhanh chóng và rộng rãi như vậy. Chính chiêu bài này đã làm cho “trong các cơ quan dân sự quân sự của nhà nước, đâu đâu cũng chỉ thấy ủng hộ, không một mảy may chống đối Việt Minh Cộng Sản,” như Hoàng Văn Đào đã ghi trong cuốn sử của Việt Nam QDĐ (SĐD trang 213).
Nói tóm lại, các đảng phái Quốc Gia ngay từ những ngày đầu đã dung túng, tiếp tay cho Hồ Chí Minh, cứu Hồ Chí Minh thoát tù Trung Hoa QDĐ, và lại cấp tiền bạc, vũ khí và nhân lực cho Hồ Chí Minh đi tiên phong về nước làm cuộc Cách Mạng Tháng Tám thành công.
Vào lúc đó sự việc xảy ra như vậy còn có thể thông cảm phần nào, vì chưa ai biết rõ về con người gian xảo quỉ quyệt và ác độc HCM, hơn nữa phần đông các lãnh tụ Quốc Gia ở Hoa Nam lúc ấy cũng không am tường về chiến lược sách lược và kỹ thuật đấu tranh của Lê-nin.
Nhưng sau Cách Mạng Tháng Tám, Hồ Chí Minh và đồng đảng đã để lộ phần nào bộ mặt thật, muốn nắm trọn quyền trị nước, các đảng Quốc Gia lại một lần nữa trúng kế của Hồ Chí Minh ngửa tay nhận 70 ghế trong cái Quốc Hội đầu tiên và một số ghế trong chính phủ Liên Hiệp. Hơn nữa lãnh tụ Vũ Hồng Khanh lại cùng với Hồ Chí Minh đặt bút ký vào hiệp định sơ bộ 6-3-1946, để cho quân Pháp vào miền Bắc. Những lỗi lầm đó đã gây biết bao tổn thất cho người Quốc Gia yêu nước.
Có bao giờ chúng ta công khai nhận lỗi lầm trước quốc dân không?
Nhưng chúng ta hãy nhìn lại lịch sử cuộc chiến Việt Nam từ 1946 và tự hỏi: Tại sao phe Cộng ban đầu chỉ có khoảng từ ba tới năm ngàn đảng viên với vũ khí thô sơ mà rồi đã thắng được đại quân của Pháp và quân đội Quốc Gia? Tại sao Cộng quân chịu sự kỷ luật sắt của các lãnh tụ Cộng Sản để xông ra chiến trường trong khi cầm chắc cái chết? Có những chiến sĩ CS đã bị xích chân vào xe tăng để quyết tử, chứ không bỏ chạy trước hỏa lực hùng hậu của quân Pháp. Chuyện này tưởng là dã man và hầu như không thể tin được. Nhưng nếu ta hiểu mãnh lực của chiêu bài dân tộc, thì thấy không có gì lạ.
Du kích chiến, chiến tranh nhân dân, chiến pháp lấy ít đánh nhiều, lấy yếu đánh mạnh của Mao Trạch Đông mà CS Việt Nam tận dụng được là nhờ có chiêu bài dân tộc của HCM. Cộng Sản đã nhân danh tổ quốc, nhân danh lòng ái quốc để làm ra những điều không thể tưởng tượng, dù nó dã man, phi lý đến đâu chăng nữa. Vì lúc ấy phe Quốc Gia chúng ta chưa có ai biết để vạch mặt chiêu bài ái quốc giả dối của họ Hồ.
Quả thực phe Quốc Gia chúng ta, từ thời các ông Hồ Học Lãm, Trương Bội Công, Nguyễn Hải Thần hay Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tường Tam, Trương Tử Anh trước 1945, cho đến Quốc Trưởng Bảo Đại, với các Thủ Tướng Nguyễn Văn Xuân, Nguyễn Phan Long, Trần Văn Hữu, Nguyễn Văn Tâm, Bửu Lộc... không có ai hiểu được mưu mô hiểm độc, xảo trá nằm trong cái chiêu bài ái quốc, chiêu bài dân tộc cũng như tác dụng ghê gớm của cái chiêu bài đó đối với nhân dân Việt Nam đã quá đau khổ tuyệt vọng trong tám chục năm bị ách thống trị của Thực Dân Pháp.
Tuy nhiên nhìn vào lịch sử một cách khách quan, thì thấy chúng ta đã có một người hiểu rõ nội dung và tác dụng của cái chiêu bài dân tộc giả dối của Hồ Chí Minh và biết sử dụng chủ nghĩa dân tộc và lòng yêu nước nồng nàn, để hóa giải cái chiêu bài ấy bằng cách không ngừng tranh đấu bằng những phương tiện ôn hòa cho nền độc lập của Việt Nam là ông Ngô Đình Diệm. Ông Diệm cũng là người duy nhất trong số các nhân vật quốc gia tên tuổi đã không mắc lừa để thỏa hiệp với ông Hồ trong các chính phủ liên hiệp.
Labels: hcm
Nguyễn Thượng Long
Thầy Long thì lúc nào cũng hơi bị lạc quan.
Nhưng thế còn tốt hơn chỉ biết ngậm miệng ăn tiền, đón gió trở cờ như nhiều, nhiều "nhân sĩ" khác. Tôi thích ông này. Nhưng vẫn cười vào cái cách dẫn chứng bằng "bác" bằng "tướng CA" vân vân của ông.
Kể cũng tiếc, giá thầy Long biết mặt thật của CS sớm sớm một chút, từ hồi ông còn trai trẻ!!!!!
Và cực kỳ đáng tiếc, mãi đến bây giờ, tụi thanh niên miền Bắc Việt Nam vẫn còn đui điếc và đặc biệt là cuồng tín. Chúng coi những gì thầy Long nói chỉ là phản động, phản quốc, chó săn cho ngoại bang... (đọc bài của thầy giáo NTL trên trang Dân làm báo)
Ủa?
Mình chả biết ông Nguyên Ngọc này là ai, đã làm gì, đang làm gì. Nhưng cái thư ngỏ của ông ta đã thêm một bằng chứng vào hàng tỉ tỉ bằng chứng về sự gian xảo của đảng ta. (Vì sự gian xảo này, "công lao" của đảng trong những cái gọi là "chiến thắng Điện Biên" hay "tuyên bố Độc Lập" đều đáng ngờ.) Những điều ông nói về cuộc tổng khủng bố giết người hàng loạt mang tên "cải cách ruộng đất" và công án mang tên "Nhân Văn Giai Phẩm" (chỉ một câu thôi) đã chứng tỏ những người lứa tuổi của ông và nhạc sĩ Tô Hải đã là những "Thằng Hèn". Và cũng chứng tỏ ông Nguyên Ngọc nay đã già đủ và HẾT HÈN. Cảm ơn ông. Nhưng cũng buồn vì lẽ đương nhiên những kẻ có chức có phận trong xã hội mà chưa đến độ tuổi cổ lai hi thì VẪN CỨ HÈN NHƯ MỘT THUỘC TÍNH TẤT YẾU.
Than ôi, ngửa cổ nhìn lên những người đang lãnh đạo cơ quan mình, lãnh đạo thành phố mình, lãnh đạo huyện tỉnh mình, lãnh đạo đất nước mình, nhìn lên những người mang tiếng đại diện cho mình, mang tiếng là công bộc của mình thì thấy TẤT CẢ ĐỀU HÈN.
(Chắc rồi đây 20 năm nữa sẽ có tỉ tỉ cuốn "hồi ký của những thằng hèn" viết bằng chữ Tầu.)
HỒNG ĐỨC
============
Đây là bức thư của tôi gửi ông Phạm Quang Nghị, Bí thư Thành ủy Hà Nội, chiều 25-8-2011.
Định là thư ngỏ, nhưng tôi chưa công bố ngay, mà gửi trước cho vài người bạn qua email để tham khảo ý kiến.
Không biết qua đường nào, ông Phạm Quang Nghị đã biết được thư này và tối 25-8 đã đến nhà tôi, trong khi tôi đi vắng. Sáng 26-8 ông ấy đã gọi điện thoại cho tôi, nói rằng có thể Đài Phát thanh-Truyền hình Hà Nội “đã non nớt” trong khi phát phóng sự (về những người biểu tình).
Từ đó đến nay, tôi chưa công bố bức thư này để chờ xem Đài PT-TH Hà Nội trả lời ra sao về việc làm sai trái của họ.
Nay đã có trả lời phủi tay và vô liêm sỉ của ông Trần Gia Thái, tôi quyết định đưa bức thư ra trước công luận.
Nguyên Ngọc
———
Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
Ngày 25-8-2011
Kính gửi ông Phạm Quang Nghị,
Bí thư Thành ủy Đảng Cộng Sản Việt Nam thành phố Hà Nội,
Tôi viết thư này cho ông vì ông là Bí thư Thành ủy Đảng Cộng sản Việt Nam của thành phố Hà Nội, là người lãnh đạo cao nhất của thành phố này, đương nhiên chịu trách nhiệm về mọi hoạt động của các tổ chức và cơ quan dưới quyền lãnh đạo của ông, không chỉ là tổ chức Đảng mà cả tổ chức và cơ quan chính quyền theo cơ chế ở nước ta hiện nay.
Tối ngày 22 tháng 8 năm 2011, đài phát thanh và truyền hình Hà Nội, trong chương trình thời sự hằng ngày của mình từ 18 giờ 30 đến 19 giờ, đã cho phát một phóng sự về những cuộc biểu tình và những người biểu tình ở Hà Nội trong thời gian vừa qua, mà chính ông Nguyễn Đức Nhanh, Giám đốc Công an thành phố, đã trịnh trọng tuyên bố trong một cuộc họp báo trước đó là biểu tình yêu nước chống Trung Quốc gây hấn, đe dọa nghiêm trọng nền độc lập của Tổ quốc Việt Nam. Vậy mà đến tối 22 tháng 8, đài phát thanh và truyền hình Hà Nội đã quay ngược hoàn toàn, coi các cuộc biểu tình và những người biểu tình ấy là phản động, và trong khi nói như vậy đã đồng thời đưa rõ hình ảnh ba người là giáo sư Nguyễn Huệ Chi, tiến sĩ Nguyễn Văn Khải và tôi.
Thưa ông,
Tôi năm nay đã 80 tuổi. Cho đến nay, trong suốt cuộc đời 80 năm qua của tôi, chưa có ai dám vu khống và xúc phạm tôi nặng nề như đài phát thanh và truyền hình Hà Nội, một cơ quan đặt dưới dưới sự lãnh đạo của Thành ủy Hà Nội, đứng đầu là ông. Ở nước ta, như chắc chắn ông biết, gọi một người là phản động cũng tức là kết tội người ấy là một tên phản quốc. Đối với tôi, đây là một sự lăng nhục cực kỳ nghiêm trọng, nhất quyết không thể tha thứ.
Đài này còn sử dụng một thủ đoạn ti tiện mà tôi nghĩ ở tuổi ông hẳn có thể ông cũng từng được biết, vào thời cải cách ruộng đất và Nhân văn Giai phẩm, dùng những người không được bất cứ ai cử ra nhưng lại được coi là đại biểu của “quần chúng nhân dân” lớn tiếng vu khống và chửi bới chúng tôi trên một phương tiện truyền thông chính thức của Đảng bộ và Chính quyền Hà Nội.
Tôi xin hỏi:
1 – Thành ủy Hà Nội, đứng đầu là ông, có chủ trương và chỉ đạo việc thực hiện chương trình sai pháp luật và cực kỳ vô văn hóa này của đài phát thanh và truyền hình Hà Nội không?
2 – Nếu không có chủ trương và chỉ đạo đó, mà đây chỉ là hành động “tự phát” của đài phát thanh và truyền hình Hà Nội, thì ai chịu trách nhiệm về việc làm sai trái nghiêm trọng này? Thành ủy Hà Nội sẽ xử lý những người đó như thế nào?
Bởi vì sự xúc phạm của đài Hà Nội là công khai, với toàn dân, với cả nước, cả thế giới, nên bức thư này của tôi là thư ngỏ, và tôi yêu cầu câu trả lời của ông cũng phải công khai.
Tôi và tất cả những người có lương tri yêu cầu và chờ đợi câu trả lời đó.
Trân trọng,
Nguyên Ngọc
—
Ảnh: Nhà văn Nguyên Ngọc tham gia biểu tình tại Hà Nội, Chủ nhật 21/7/2011, phản đối Trung Quốc gây hấn, xâm lấn.
Labels: bánnước, biểutình, csdốitrá, thằnghèn