Friday, April 27, 2012

Vấn đề cầy xới toàn bộ Tây Nguyên (tựa của HĐ)


Nếu chúng ta không lên tiếng, thế giới có thể nghĩ rằng chỉ cần Bắc Kinh gật đầu cho Hà Nội chắp tay là mọi việc đều xong. Họ mà nghĩ lầm như vậy thì Việt nam (VN) trở thành phiên thuộc của Trung Quốc (TQ) và đất nước ta sẽ mất chủ quyền.
BAUXITE LÀ "SẢN NHẬP"
Khi Tấn Dũng cho khai thác bô xít, cái mất lại cao hơn cái được (nói về khía cạnh của cả VN), ta có hiện tượng "sản nhập", không phải sản xuất, và là một hiện tượng sản nhập tai hại.
Cái mất là đất đai canh tác các loại cây kỹ nghệ có giá trị kinh tế cao hơn, điều ấy ai cũng có thể thấy khi nhớ đến trà và cà phê của cao nguyên.
Cái mất còn là nguồn nước tiêu tưới và nuôi sống người dân ở tại chỗ và dưới hạ nguồn, từ sông Srépok tới sông Đồng Nai, nghĩa là cả Sàigon và các tỉnh miền Đông Nam Việt.
Chỉ vì kế hoạch cần nước để rửa quặng và rửa xong thì có bùn đỏ đầy độc chất sẽ hủy diệt thổ nhưỡng, hoa màu và các nguồn nước chảy ra sông dưới hạ nguồn, nơi sinh sống của ba chục triệu dân.
Cái mất sâu xa và lâu dài là cả một khu vực bát ngát ít ra là 5.000 cây số vuông của hai tỉnh Đắc Nông và Lâm Đồng coi như bị ô nhiễm, môi sinh bị hủy diệt vì bụi đỏ ở trên và nước độc ở dưới.
Nạn ô nhiễm ấy không chấm dứt trong vài năm mà sẽ biến vùng đất ấy thành nơi không thể có sinh hoạt kinh tế bình thường.
Cái mất nữa là VN vẫn còn thiếu điện, nhất là ở Cao nguyên Trung phần, chưa biết bao giờ mới có khả năng sản xuất hơn công xuất toàn quốc hiện nay là gần 60 tỷ Kw/giờ.
Vậy mà phải tìm ra 18 tỷ Kw/giờ thực hiện ước mơ tinh chế ra một tỷ 200 triệu tấn nhôm, trị giá ngày nay chỉ còn cỡ 2.100 đô la một tấn.
Nếu chỉ tính riêng giá điện thì tổng số điện tiêu thụ vẫn còn đắt hơn tiền thu nhờ bán nhôm, nếu như có ngày VN biến chế được ôxít nhôm ra nhôm ròng đem bán!
Không kỹ sư nào có bộ óc bình thường lại có thể đồng ý với chuyện sản nhập ấy của nguyễn tấn dũng.
Bây giờ, nói đến cái mất khó thấy.
Trước hết là chuyện hủy diệt trật tự môi sinh đã gặp ở nhiều xứ khác - thí dụ như Ấn Độ - và chắc chắn sẽ thấy tại Việt Nam.
Thứ hai là dủy diệt toàn bộ nền văn hoá bản địa, là nơi cư ngụ của nhiều sắc tộc đồng bào thiểu số. Họ sẽ đi đâu và làm gì để sống khi bị đánh bật rễ ra khỏi nơi ngụ cư và nếu ở lại, họ sẽ sống trong một vùng ô nhiễm chết người?
Thứ ba, xin hiểu "hiểm họa Trọng Thủy" theo cả nghĩa đen. Đó là trào lưu lấy vợ nước Nam. Nhân viên quân sự và dân sự TQ đang túa vào buôn làng và mua chuộc hoặc cưỡng bách phụ nữ để sẽ sinh con đẻ cái nơi ấy, với hộ tịch của họ.
Họ sẽ khuynh đảo hệ thống hành chánh và chính trị địa phương để sẽ có ngày ta nghe nói tới phong trào thiểu số đòi tự trị.
Từ các tỉnh biên giới Hoa-Việt tới các tỉnh Cao nguyên, nếu sau này các đại biểu của người thiểu số ấy muốn ly khai, hay đòi được quy chế tự trị dưới sự lãnh đạo của TQ , chúng ta nghĩ sao?
Cái mất vô hình thứ tư mà nghiêm trọng nhất, là xâm phạm vào an ninh của VN. Chạy dài từ cao nguyên Bolovens bên Lào xuống các cao nguyên Kontum, Kon Plông, Kon Hà Nừng, Pleiku, M'Drăk, cao nguyên Lâm viên nơi có thị xã Đà Lạt và cao nguyên Di Linh.
Dù không là một nhà quân sự, ta cũng có thể mường tượng được mối nguy khi vùng cao nguyên chiến lược ấy, với cao độ từ 400 đến 1.500 thước lại bị xâm phạm, như cột xương sống của quốc gia bị ai đó điểm huyệt.
(Mà sự khống chế đã bắt đầu), khi TQ đưa người vào làm việc khỏi cần chiếu khán, người Việt không được ra vào, và sẽ còn đưa quân đội vào bảo vệ khu vực này.
Nhân đây, cũng cần thấy một chuyện nguy ngập hơn mà các chuyên gia địa chất có thể tìm hiểu thêm để vạch mặt những kẻ bán Tổ quốc trục lợi.
Vì sao Việt Nam Cộng Hoà lập Nguyên tử lực cuộc tại Đà Lạt?
Trong vùng đất đang thành cấm địa của TQ , liệu người ta có khai thác quặng mỏ Uranium và Plutonium cho mục tiêu gì khác chăng?
Quặng Uranium và Plutonium đã được quân đội Việt Nam Cộng Hòa phát hiện từ trước năm 1974 tại cao nguyên Trung phần.
Ai biết được những kẻ đã có chủ trương bán Uranium cho TQ thu được bao nhiêu ngàn tỷ đô la khi Hà Nội giấu kín mọi chuyện?
Tất cả những nguy cơ mất mát vô cùng to lớn ấy được che đậy bằng "chủ trương lớn của đảng" có phải là để gạn bốn tấn quặng ra hai tấn oxid nhôm và thải ra ngoài bốn tấn bùn đỏ và nước độc hay để biện minh cho những hành đông bán Tổ quốc và bán thứ nguyên liệu giết người hàng loạt với giá rất đắt kia ?
Giá của Uranium trên thế giới của năm 2006 - 2007 đã là 130 USD/pound (1pound = 453.59273 grams, khoảng 4 lạng rưỡi) hiện hay còn leo lên cao nữa.
TQ sẽ lại hào phóng viện trợ cho Hà Nội một đường khác để chở bauxite và ... ra biển? Và nhân đó bảo vệ an ninh cho VN ở những vùng yết hầu của tổ quốc ???
Đó mới là mục tiêu, chủ trương lớn của kế hoạch bauxite của đảng cs VN nhưng đây là mục tiêu của TQ!
Sau khi đã mua chuộc được Cam Bốt, TQ  đang khống chế nước Lào, một xứ phiên trấn của Hà Nội và nay TQ  đang cắt ngang xương sống của VN.
Việt Nam đang bị trôi vào trật tự Trung Quốc, trở thành phiên trấn và vùng trái độn cho xứ này và sẽ có tương lai của một bãi rác công nghiệp với một dân tộc mất chủ quyền.
Sau đó là khai thác Bauxite và Uranium miễn phí.
***
Tổng kết lại, chúng ta nên thấy rằng TQ không mạnh và hoàn toàn không phải muốn làm gì là làm.
Ruột gan họ có nhiều mối lo sinh tử nhưng TQ có cái thế mạnh chỉ vì những tên bán Nước cầm quyền hèn và tham.
Không hoang tưởng như các hoàng đế thời xưa, họ rất biết mềm nắn rắn buông.
Tức là chỉ lấy những gì lấy được, chứ cũng biết cười cười rút tay về khi bị vụt.
Họ đã nắn và Hà Nội đã buông nên họ nắm cả, nhưng không phải là xứ nào cũng nhu nhược như vậy.
Xin đơn cử một thí dụ:
Để thôn tính được Đài Loan họ đã mất rất nhiều chục năm mà thực tế hiện nay vẫn chưa hề làm chủ được Đài Loan.
Lý do chính yếu là dân Đài Loan không sợ và lãnh đạo Đài Loan có khả năng.
TQ  mạnh chỉ vì Hà Nội sợ hãi và vì dân khí của ta bị suy nhược.
Lý do thứ hai, vấn đề Đài Loan không chỉ là một thách đố cho hơn hai chục triệu dân trên đảo quốc nhỏ bé này mà còn là vấn đề của các lân bang, và của thế giới.
Trước tiên là của Nhật Bản và Đại Hàn, kế đó là Hoa Kỳ. Vì an ninh của họ, các quốc gia ấy có khả năng gián chỉ, can gián và ngăn ngừa.
Nhưng, trước tiên Đài Loan phải có quyết tâm đã.
Vấn đề của chúng ta cũng thế.
TQ  là mối nguy cho VN nhưng cũng là một đe dọa cho các xứ khác.
Người VN phải giải quyết vấn đề TQ của VN, tức là trước tiên giải quyết chế độ hiện hành tại Hà Nội.
Phải giải quyết bằng nỗ lực của sự đoàn kết của người dân chứ không phải riêng một ai,  kể cả Hoa Kỳ và nhiều nước khác trên thế giới sẽ giúp ta làm chuyện đó vì họ sẽ phải bảo vệ quyền lợi của họ tại VN.
Mà làm sao có quyền lợi tương đồng khi các nước Đông Á đầu tư hay viện trợ cho VN lại bị đảng viên cán bộ móc túi?
Làm sao họ tin tưởng vào ý chí độc lập của VN khi trên các diễn đàn quốc tế Hà Nội luôn luôn ngả theo chủ trương của Bắc Kinh?
Như vậy, người Việt phải gióng lên một tiếng chuông khác để cho thế giới biết "lòng dân không là ý đảng".
Ở bất kỳ cương vị nào, ta cũng có thể kêu gọi sự hưởng ứng của người khác, thành một phong trào rộng lớn từ trong nước ra tới bên ngoài VN đã.
Sau đó, hãy cùng nghĩ đến vấn đề TQ của thế giới.
Không ai thương xót người Việt khi Cao nguyên Trung phần bị lạm thác và an ninh xứ sở bị đe dọa. Nhưng họ sẽ quan tâm nhiều hơn nếu thấy rằng đó cũng sẽ là vấn đề của họ.
Làm sao trình bày, giải thích và vận động một chuỗi tương quan nhân quả này là một tiến trình công phu vì đòi hỏi nhiều nỗ lực đa diện. Trước hết, đòi hỏi sự quan tâm, tìm hiểu.
Những người Việt ta ở hải ngoại có đông và giới trẻ thành tài đã có đủ kiến thức lẫn sự quen biết để tìm hiểu, nhưng phải có sự liên kết và đoàn kết của nhân dân quốc nội và phải để tâm tới vấn đề.
Từ đó, có thể khai triển thành từng việc thiết thực hầu thuyết phục từng thành phần liên hệ trên thế giới, từ các định chế quốc tế đến hiệp hội phi chính phủ hay các chính quyền địa phương và cả các doanh nghiệp ngoại quốc nữa.
Khi thấy hoàn cảnh bi đát của đất nước, cái "dũng cảm" có thể kích thích trí tuệ chúng ta tìm ra nhiều giải pháp biến hoá tinh vi hơn.
"Miễn là chúng ta có ý chí".
Trích (Bài tham luận đọc trong cuộc Hội thảo ngày Chủ Nhật 3/5 tại Houston về việc Hưởng ứng lời kêu gọi của Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ).

6 comments:

Hồng Đức said...

Uranium có khắp nơi trên bề mặt trái đất. Nhưng hàm lượng rất thấp. Phải đào hàng tấn đất đá để có được vài kg U thô, rồi tinh luyện hàng tấn U thô để có vài gram dùng được. Thế nên nó mắc và người khai thác phải tính kế một công đôi ba chuyện.

Chưa nói U, chỉ nói chuyện đi cầy xới ở xứ người đã là một chiến thuật hủy hoại để tiêu diệt và chiếm thêm lãnh thổ.

Ta hãy nghĩ mỗi một việc tưởng chừng đơn giản nhưng xảy ra cả thế kỷ nay: tại sao Mỹ lại mua dầu mỏ từ nước khác trong khi họ có đầy ra ở Texas và vịnh Mexico.

Khuyết Danh said...

có cảm giác đầu óc mình như đặc cứng lại... có phải mình đang hóa đá k?

Hồng Đức said...

Sợ chưa? Tui sợ nên chạy. Chứ không phải tui ham gì cái xứ giàu có này. Mà chạy rồi nghĩ lại thấy giống như ích kỷ.

FIGHT FOR VIETNAM' F said...

Cam on bac Hong Duc nhieu lam. Chac vi bai nay ma chung no danh sap Multiply cua toi day.

Hay lam nhung gi chung no so. Dung so nhung gi chung no lam!

Tran trong!

Hồng Đức said...

bài hay thì tôi mượn thôi, để giúp người khác cùng biết và cùng... sợ. Ủa quên, cùng tính. Cảm ơn fightforvietnam đăng trước.

FIGHT FOR VIETNAM' F said...

"Trích (Bài tham luận đọc trong cuộc Hội thảo ngày Chủ Nhật 3/5 tại Houston về việc Hưởng ứng lời kêu gọi của Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ " ma bac. Sau bai nay cong san cuop VN con lam nhieu viec nua dang ghe tom hon nua bac a