Guitar TAB
Dưới đây (hình 1a) là một bảng ghi cách chơi đàn dây có phím (đàn lute) thời thế kỷ 17. Bảng này hướng dẫn phải bấm
vào dây nào, phím nào và theo tiết tấu nào. Tức là ghi được 3 yếu tố.
5 đường kẻ ngang là 5 sợi dây
đàn. Các vạch thẳng đứng là vạch nhịp. Số 3 ở đầu là số đề nhịp. (Bài này ở
nhịp 3. Không rõ là 3/4 hay 3/8 hay 3/2.)
Các con số 1, 2, 3... là ngăn
đàn sẽ được bấm để khẩy. Số không (0) là dây buông.
Các hình nốt ở phía trên là
trường độ của âm thanh. Các đường cong là dấu luyến.
Biết trước cao độ của từng dây
đàn (đường kẻ ngang) thì ta có thể chuyển bảng này thành bản ký âm hiện đại với
Khuông 5 dòng kẻ, có Khóa. Và bản ký âm đó sẽ chỉ có nốt nhạc, được phân thành
từng ô nhịp.
Khi dùng TAB, người chơi hoàn
toàn tự do muốn dùng ngón tay phải nào để khẩy cũng được, dùng ngón tay trái
nào để bấm cũng được. (Thực ra không phải là tự do, mà là không biết bấm và
khẩy bằng ngón nào, như sẽ trình bày sau.)
Hình 1a: TAB của bài Passacalle của Gaspar Sanz in năm 1674
Thời xưa, TAB kiểu Pháp (hình 1b) còn khó hiểu hơn nữa. Thứ tự
các ngăn đàn được ghi bằng chữ La Tinh (b là ngăn 1, c là ngăn 2..., a là dây
buông).
Hình 1b: TAB của bản Prelude của Johann Sebastian Bach.
Và vì TAB không ghi được các
ngón bấm và ngón khẩy, người chơi đàn phải tự “soạn” trước cho mình cách chơi
bản nhạc đó. Vấn đề là không biết ghi chú vào đâu và ghi thế nào. Đây chính là
nhược điểm của việc sử dụng TAB. Mặc dù ngày nay, người ta chế ra nhiều kiểu
viết TAB rõ ràng và kỹ hơn.
Để chơi đàn dây có phím, việc
dùng ngón nào để bấm và ngón nào để khẩy là cực kỳ quan trọng. Bấm đúng thì bàn
tay trái di chuyển hợp lý và phân câu rõ ràng. Khẩy đúng ngón thì mới có thể
khẩy nhanh và tạo được âm thanh phù hợp (trong/đục, cứng/mềm khác nhau). Vì
thế, các bản nhạc soạn cho đàn dây khẩy ngày nay, đặc biệt là guitar, đều có
ghi chú về ngón tay. Dùng chữ p, a, m, i cho tay phải; Dùng số 1, 2, 3, 4 cho
tay trái.
Hình 2 là cách ký âm tiêu chuẩn
cho đàn guitar. Chữ (màu đỏ) ghi ngón khẩy. Số (màu xanh) ghi ngón bấm.
Hình 2: 4 ô nhịp đầu của bài Romance de Amor
Với cách ghi này, người chơi
phải biết rõ các nốt trên khuông nhạc và cách tạo ra các nốt đó trên dây đàn
(dây nào, phím nào). Mà đây lại là việc rất nhiều người cho là khó khăn nhất
trong việc học đàn. Họ thấy nó phức tạp vì phải học thuộc tên của các nốt trên
khuông nhạc, phải thuộc các nốt đó trên từng sợi dây đàn. Lại thêm các hình nốt
đen trắng râu ria càng làm tăng độ phức tạp. Phức tạp vì phải tính nhịp phách
để tạo nên tiết tấu.
Thực ra, nhạc thì phải có tiết
tấu. Nên việc học để diễn tiết tấu là điều tiên quyết. Vấn đề là học cách nào
để đi từ dễ đến khó. Chứ không phải vì khó mà bỏ qua và trở thành mù nhạc.
Trong hình 2, tất cả các nốt nhạc theo nhau đều là nốt Phần Tám (nốt móc đơn)
nên chúng sẽ được khẩy đều đặn nối tiếp nhau. Và đó là bước cơ bản và vỡ lòng
để học tiết tấu.
Hãy xem bản TAB của 4 ô nhịp của
bài Romance đó trong hình 3. 6 đường
kẻ ngang là 6 sợi dây đàn. Người chơi phải biết trước tên của 6 dây này, để
nhìn vào sẽ hiểu rằng dây số 1 ở trên cùng và dây số 6 ở đáy. (Cách ghi TAB của
Ý Đại Lợi thời xưa thì theo thứ tự ngược lại, dây 1 ở đáy và dây 6 trên cùng.
TAB của bài Passacalle trong hình 1 được ghi theo lối này và chỉ ghi cho 5 dây
đàn.)
Các chữ cái E, A, D... là tên
của dây.
Các con số là số của ngăn đàn được
bấm. Số 7 dây 1 nằm ngay trên số 0 dây 6 chỉ ra rằng sẽ khẩy cùng một lúc 2 dây
1 và 6, mà dây 1 bị bấm ở ngăn 7. Sau đó khẩy dây 2 không bấm, rồi dây 3 không
bấm, rồi dây 1 ngăn 7, rồi dây 2 không bấm... Các con số cách đều nhau có nghĩa
là chúng được khẩy theo nhau đều đặn.
Hình 3: TAB phổ thông của bài Romance de Amor
Nếu chỉ đọc TAB, người chơi chỉ
có thể hiểu rằng bản nhạc có 2 bè: bè trầm (bass) là từng nốt nhạc ở đầu mỗi ô
nhịp; và bè bổng là 9 nốt nhạc mỗi ô nhịp. Nhưng khi chơi lên, ta nghe rõ được
là 9 nốt nhạc đó thực ra ở trong 2 bè, bè giai điệu là các nốt trên dây 1, và
bè đệm là 2 dây, dây 2 và dây 3. Vậy ta thấy rằng không thể đọc TAB để hiểu bản
nhạc có mấy bè. Cũng như đọc TAB thì không thể thấy được đường nét của giai
điệu lên xuống nhanh chậm thế nào, là điều mà lối ký âm tiêu chuẩn thể hiện rõ
ràng.
Thế nên người ta phải viết thêm
dòng ký âm tiêu chuẩn bên trên TAB để giúp người dùng hiểu đường nét giai điệu,
phân bè (giọng) và tiết tấu của bản nhạc, như trong hình 4. Và khi này, TAB chỉ
là để giúp người chơi đàn biết phải bấm vào đâu trên các dây đàn.
Hình 4: Lối ghi nhạc hiện đại theo kiểu TAB.
Lối ghi nhạc tiêu chuẩn có TAB
này là công cụ tuyệt vời cho người chơi đàn nghiệp dư hay không học nhạc lý.
Với người có thể đọc được nốt nhạc thì TAB sẽ giúp họ biết sẽ phải bấm thế nào.
Vì ở đàn dây có phím, một nốt nhạc cụ thể có thể được chơi ở 2, 3 vị trí khác
nhau trên các dây khác nhau, không chỉ ra thì không biết chỗ nào là đúng.
Nhưng nhược điểm vẫn là không
ghi rõ được phải bấm và khẩy bằng ngón
nào. Thực ra, người chơi đàn ở trình độ cao luôn tự tìm thế bấm cho mình,
ngón nào, dây nào... cho nên họ cũng không cần TAB. Còn người ở trình độ trung
bình hay vỡ lòng thì vị trí bấm và việc chỉ định ngón phải dùng là tối quan
trọng. Cách ghi TAB không đáp ứng được điều đó. Và cách ghi rõ vị trí bấm dây
này là vô ích đối với người trình độ cao. Nó vừa thừa vừa thiếu.
Tác hại quan trọng của việc chỉ dùng TAB.
Đọc TAB cũng cần luyện tập cho
quen, tức là cũng mất thời giờ để học thuộc các ký hiệu, cũng phải luyện tiết
tấu... y như học nhạc lý vỡ lòng. Và người chỉ dùng TAB phải là người có thẩm
mỹ âm nhạc tốt: khi nghe các âm thanh tự mình khẩy lên theo TAB thì phải biết
âm nào là chính âm nào là đệm để mà phân câu và diễn tả. Mà trớ trêu là người
mới học đàn thì thẩm mỹ âm nhạc của họ chưa phát triển, nên việc phân câu sai
dễ hình thành cách hiểu nhạc sai sau này. Trong khi với cách ghi tiêu chuẩn,
các dấu phân câu bằng dấu lặng giúp người học hiểu câu nhạc một cách dễ dàng.
Dĩ nhiên, vì là nhạc cụ khẩy, âm thanh luôn tắt sớm nên nhiều người cho rằng
không cần đến dấu lặng. Và đó là điều sai lầm mà người ta áp dụng vào TAB.
Trong thực tế, người chỉ dùng
TAB luôn luôn nghe bản nhạc do ai đó chơi trước, rồi tìm TAB để tập. Điều này
làm hỏng tính độc lập trong diễn tả âm nhạc của nhạc sinh trung bình hay nhạc
sinh ít năng khiếu. Nó làm mất đi sự tuyệt vời trong việc thưởng thức các âm thanh
do chính mình tạo ra dựa trên một bản ghi nào đó.
Một tác hại nữa của việc chỉ
dùng TAB là sự lãng phí thời gian cho một thứ xét ra là vô bổ. Vì sau nhiều năm
chơi nhạc mà không học nhạc lý, khi gặp một bản nhạc tiêu chuẩn viết cho nhạc
cụ khác (violon hay kèn, sáo...) hay một bài hát mới được in theo ký âm pháp
chính quy, người chỉ dùng TAB sẽ không thể tự chơi được giai điệu của nó và
hoàn toàn mất đi phần thưởng của sự khám phá. Tức là họ sẽ chỉ chơi được những
bản nhạc đã chuyển thành TAB cho họ, và tự rút vào một thế giới hẹp, thế giới
TAB.
Với người không có năng khiếu
thiên phú, ký âm pháp là cơ bản để học nhạc, bất kể thể loại nhạc cụ. Cách ghi
nhạc bằng TAB là cách ghi phổ biến thời xưa cho các loại đàn dây có phím, và
ngay từ thời đó các nhược điểm của nó đã là rõ ràng, chỉ một điều nổi bật là dễ
dùng.
Trong Ký Âm Pháp hiện đại, mỗi
nhạc cụ có một số ký hiệu đặc trưng của nó để ghi các kỹ thuật ngón, ghi thêm
vào bên cạnh, bên trên hay dưới các nốt nhạc của ký âm pháp chính quy.
Ở Tây Ban Cầm, 6 dây đàn được
ghi bằng số Ả Rập bên trong vòng tròn; bấm bằng 4 ngón tay trái, ghi bằng số Ả
Rập: 1, 2, 3, 4. Xưa dùng cả ngón cái, ghi là p –pulgar. Dây buông ghi bằng số
0; khẩy bằng miếng khẩy (plectrum, pick) có ký hiệu khẩy lên hay khẩy xuống hay
rải; hoặc khẩy bằng 4 ngón tay phải, ghi bằng chữ Tây Ban Nha, là p(ulgar),
i(ndice), m(edio) và a(nular). Các ngăn đàn được ghi bằng số La Mã (I, II, III,
IV...). Khi chặn ngón 1 ở ngăn nào đó thì ghi ngăn đó bằng số La Mã sau chữ
B(aré), (chữ B này có thể bỏ qua vì hiểu ngầm) có vạch chỉ rõ chặn đến lúc nào.
Và còn các ký hiệu khác nữa như dấu ghi âm bồi, dấu luyến láy, dấu ghi việc lướt
ngón, dấu rải lên, rải xuống, vân vân, càng ngày càng nhiều kỹ thuật mới tức là
thêm dấu mới.
Với người tập đàn theo phương
pháp dùng ký âm pháp thì tùy trình độ mà các chi tiết kỹ thuật cần thiết sẽ
được ghi vào bản ký âm. Để chơi được bản Romance theo cách ghi trong hình 2, trình độ phải là thông thuộc
khá nhiều vị trí trên cần đàn, nên không cần phải ghi chú ngăn đàn hay dây đàn.
Tuy nhiên nếu không biết các nốt nhạc nằm đâu trên cần
thì vẫn có thể đọc bản ký âm tiêu chuẩn với các chi tiết thêm vào và vẫn không
cần đến TAB như trong hình 5. Mỗi
nốt nhạc được ghi chú rõ ràng khẩy bằng ngón gì (p, a, m, i), bấm bằng ngón gì
(1, 2, 3, 4, 0) vào ngăn thứ mấy (số La Mã) trên dây nào (số trong vòng tròn).
Và sự cách đều của các nốt nhạc ghi ra sẽ giúp người đọc hiểu rằng chúng được
tấu lên đều đặn theo nhau. Và có một quy ước ít ai nhấn mạnh, là khi các nốt
nhạc là lặp lại của các nốt trước thì chúng được xử lý giống mấy nốt trước, nên
không cần ghi chú gì. Cách ghi này rõ ràng và gọn nhẹ hơn cách ghi vừa dùng
khuông nhạc vừa dùng TAB ở hình 4.
Hình 5: 4 ô nhịp bản Romance De Amor dành cho người không biết ký âm pháp.
Sau đây là trọn bản Romance De
Amor với các ghi chú dành cho người không biết ký âm pháp.