Bé ba tuổi xả thân cứu bé sơ sinh, bị ong đốt chết. --- Những đứa bé một hai tuổi ở gần nhau, dù không liên hệ máu mủ gì, cũng sẽ làm như thế cả. Đó là bản chất thiện của con người. Khi lớn lên, biết sợ, biết suy tính hơn thiệt, người ta mất dần tính thiện này. Đặc biệt ở những xứ sở mà mọi thành công đều dựa trên dối trá lọc lừa thì tính thiện còn mất nhanh hơn nữa. Cứ nhìn chuyện đứa trẻ đi xe bị chết ngộp kìa.
1 comment:
Có lẽ người ta chỉ tốt khi cùng sống trong cảnh nghèo khổ như nhau, dưới đây là trích đoạn trong một entry của Người Buôn Gió
http://nguoibuongio1972.multiply.com/journal/item/327/327
Toàn bộ câu chuyện lại là chuyện khác, người đàn bà vu khống hai thanh niên bị bắt vì tội trộm điện thoại di động là mụ beo thu hồng, tởm lởm khi phải nhắc đến mụ này.
Người Buôn Gió sống ở ngõ Phất lộc Hà nội. Ngõ chỉ ngắn khoảng 50 mét, thôi, xưa thế nào không biết, nhưng hiện nay thành phần sống ở đó rất tạp nhạp, giống như khu ổ chuột ở Mỹ nên tính cách của Người Buôn Gió cũng giang hồ không kém, tuy vậy lòng tốt của anh có lẽ nhiều người giàu có cũng không bằng.
Một lần nọ, ở một thị trấn tỉnh lẻ, nơi vườn hoa trung tâm có đường quốc lộ chạy qua. Hắn chờ xe khách chuyến muộn. Ngồi ở hàng nước của hai mẹ con. Người mẹ dặn con gái
- Mày về xem con gà nhốt kỹ chưa, không nó bay mất, nhớ cho nó ăn ít cơm nhé.
Hắn tò mò, hắn tưởng đó là một con gà quý, chắc là gà chọi. Bèn hỏi
- Gà gì mà phải giữ cẩn thận thế
Chị bán hàng
- À con gà để ngày mai giỗ cho con trai chị.
- Mai thịt thì cho nó ăn làm gì
- Kệ chứ, đến bữa vẫn cho nó ăn, bao giờ thịt hẵng hay, để nó đói tội
- Sao không để mai mới mua hả chị.
- Mua hôm phiên chợ cho rẻ em ạ, không đúng phiên đi mua lại hàng buôn mất thêm chục nghìn.
Nghe kể chuyện mới biết, mẹ con chị dành mãi mới mua được con gà, bán nước này nhặt nhặn một vài nghìn cả vốn lẫn lãi hai mẹ con sống lay lắt. Giờ giỗ anh trai con bé kia có được con gà , sổng mất thì mất giỗ. Thế nên chị phải bảo con gái về canh con gà, con chị cố ngồi thêm đêm nay gắng kiếm thêm đồng mua bát gạo nấu xôi. Chồng chị ở tù vì trộm cắp, con chị đi lao động đội than ở bến tàu, lao phổi ốm rồi chết lúc tuổi 23, đến nay là đã 2 năm. Chị nói thằng đó đẹp trai lắm, cao ráo, lao động cực nhọc ở bến xà lan mà vẫn trắng hồng. Nhưng lúc phát bệnh xuống sức mau quá, không kịp chữa trị gì nữa, nằm viện vài tháng là cháu đi.
Hắn lấy ra tờ 200 nghìn đưa chị nói
- Em muốn gửi chị 100 thắp hương cho cháu, chị có tiền trả lại em 95 nghìn, em trả 5 nghìn tiền nước.
Chị sững sờ, bối rối chị ngại ngùng nói
- Thôi chị không nhận đâu, tự nhiên nhận của em
Hắn nói
- Chị nhận đi, chỉ là cân gạo nấu xôi cho cháu, em cho cháu có cho chị đâu.
Chị vẫn ngại
- Nhưng chị không quen em, sao mà nhận được.
Hắn nói
- Chị à, đâu phải cần quen, em cũng là dân đầu đường, em cũng ở tù như anh nhà chị. Nói thế là hiểu nhau chị đừng ngại.
Chị cầm tiền, giở đủ các túi lôi hết ra những đồng tiền lẻ, cả xấp tiền toàn tờ 1 hay 2 nghìn, tờ 500 đồng, có vài tờ 5 nghìn. Không đủ 95 nghìn, chị lại tần ngần nói
- Thôi chị không nhận đâu, chỉ còn tiền lẻ trả lại khách, đêm rồi cũng không đổi được
Hắn nói
- Em cho chị nợ, lần sau em ghé qua lấy.
Chị nói
- Biết lần nào em qua, hay em cho chị số điện, khi nào chị có chị trả.
Hắn cho chị số điện, xe đến hắn nhảy lên chào từ biệt. Ánh mắt chị phụ nữ nhìn theo đầy biết ơn.
Tháng sau, có người ở trên đó về Hà Nội, người ta tìm hắn đưa 100 nghìn, nói là hàng xóm chị bán nước, chị ấy biết đi xuống đây nên nhờ gửi tiền trả hắn. Tờ 100 mới nguyên để trong cái phong bì.
Post a Comment