Wednesday, August 4, 2010

Thế nào là yêu nước (bis)

Từ một câu trên Blog của ai đó:

"Xin Quốc hội thực hiện quyền tự do báo chí cho nước ta bằng với chế độ thực dân Pháp.”

Một người trả lời:

Nói chung thời Pháp thuộc cũng có nhiều cái tốt hơn bây giờ, nhưng đánh đuổi Pháp là đúng chứ chẳng có gì sai, bằng chứng là VNCH đã phát triển tốt hơn rất nhiều so với thời Pháp thuộc.

Tôi bị chữ “đánh” của câu đó ám ảnh và lên tiếng:

"nhưng đánh đuổi Pháp là đúng chứ chẳng có gì sai," Đương nhiên rồi bạn. Nãy giờ đâu có ai nói đuổi Pháp là sai đâu. He he. Tuy nhiên rất nhiều quốc gia thuộc địa của Pháp đã được trả độc lập mà chả tốn một giọt máu dân nào. Dù sau đó có ở trong Liên Hiệp Pháp nhưng hiện nay tiến bộ hơn VN rất nhiều.

"VNCH đã phát triển tốt hơn rất nhiều so với thời Pháp thuộc": lại đúng nữa. Chỉ vì dân ta thực sự làm chủ dân ta, chứ không phải một dúm người cưỡi đầu cả nước theo kiểu thực dân và độc tài còn hơn phong kiến. Mà dân ta thì vốn thông minh, cần cù và nhất là biết yêu nhau.

Và có một bạn đồng quan điểm nhưng lại bảo rằng bố bạn ấy nói (chứ không phải tự nghĩ).

Câu  “Tuy nhiên rất nhiều quốc gia thuộc địa của Pháp đã được trả độc lập mà chả tốn một giọt máu dân nào.” bố của tui hay nói. Người dân VN tin lời xúi giục nên bỏ mạng biết bao nhiêu...


Và câu phát triển dẫn đến kết luận trở thành như sau, được nêu do bạn trẻ nghĩ rằng phải “đánh đuổi” Pháp chứ không còn cách nào khác.Và câu phát triển dẫn đến kết luận trở thành như sau, được nêu do bạn trẻ nghĩ rằng phải “đánh đuổi” Pháp chứ không còn cách nào khác.
Và câu phát triển dẫn đến kết luận trở thành như sau, được nêu do bạn trẻ nghĩ rằng phải “đánh đuổi” Pháp chứ không còn cách nào khác.
Và câu phát triển dẫn đến kết luận trở thành như sau, được nêu do bạn trẻ nghĩ rằng phải “đánh đuổi” Pháp chứ không còn cách nào khác.
Rồi câu phát triển dẫn đến kết luận trở thành như sau, được nêu do bạn trẻ nghĩ rằng phải “đánh đuổi” Pháp chứ không còn cách nào khác.

Thực ra chuyện gì làm thì cứ làm, chuyện gì đến thì sẽ đến, ko thể ngồi chờ sung rụng được.

Theo HĐ tôi, “Làm gì cứ làm, chuyện gì đến sẽ đến” là một vấn đề triết học, khi áp đặt nó vào lịch sử và thực tế thì thường khập khiễng. Nó dùng để an ủi khi người ta bế tắc hoặc để nói về một tương lai mờ mịt. Nó không bao giờ dùng để giải thích lịch sử được.

Để tránh suy nghĩ tiêu cực ấy, tôi viết trả lời:

Câu "người dân VN tin lời xúi giục nên bỏ mạng biết bao nhiêu" là câu đáng suy ngẫm hơn. Nó lại là phản đề của câu "làm chuyện gì thì cứ làm" để tránh cảnh "chuyện gì XẤU đến thì sẽ đến VỚI CON CHÁU TA". Thời kháng Pháp, biết bao người có chí và có trí (trí vì biết mưu tìm một nền độc lập thực sự không qua ngả sắt máu hay thoát ách này lại vào tròng kia) như Phan Bội Châu hay Nguyễn Thái Học mà chỉ vì không biết tuyên truyền và nói dối cũng như không có hậu thuẫn của đại cường nên bị phản bội bởi chính người đồng bào xảo trá của mình.
Thế nên chuyện cần tập trung mà làm hiện nay là Phản Tuyên Truyền và Chống Nói Dối. Muốn vậy phải bình tĩnh và sáng suốt. Thái độ bình tĩnh đôi khi có vẻ "ngồi chờ sung rụng", vấn đề là người bình tĩnh cũng không nhẩy đong đỏng lên chống những người "có vẻ cực đoan".

Từ một nhận định chân thực về quyền tự do báo chí, nêu rằng hiện nay không bằng thời bị đô hộ bởi ngoại bang. Chúng ta khám phá thêm rằng cần phải có nhiều nhận định chân thực nữa về mọi sinh hoạt của người dân nước ta để gỡ bỏ những miếng da che mắt (ngựa) đang tồn tại trên mặt dân ta suốt hơn nửa thế kỷ qua.

Hồng Đức

3 comments:

song thu said...

Câu này đúng mà đau ... chỉ xin quyền ấy bằng cỡ như bọn thực dân đế quốc thôi chứ chả mong nhiều nhỏi gì hơn thế ...

niemtin TC said...

Ha ha...

Đài Chí Minh said...

Yêu nước là phải khôn ngoan nếu không bạn sẽ bị coi là phản động đấy hihihiiii http://unescan.blogspot.com/