Đại đa số những người Việt này đều là những người TỊ NẠN CỘNG SẢN hay có thân nhân là nạn nhân của Cộng Sản, và họ hình thành một cộng đồng như mọi cộng đồng dân Mỹ khác (mà tiếng Mỹ gọi là "community"). Đối với cộng đồng này, nỗi đau, nỗi uất hận vì bị hành hạ thể chất và tinh thần, vì bị đuổi khỏi quê cha đất tổ cách này hay cách khác tuy đã dần nguôi ngoai nhưng chưa hết đau đớn. Những năm tháng bị ngược đãi áp bức, bị phân biệt đối xử, bị đảng và "nhân dân ưu tú" nguyền rủa sa sả trên báo chí và đài phát thanh, những năm tháng khốn nạn trong đời đó cùng với nguyên nhân của nó sẽ không bao giờ bị quên lãng trong trí nhớ của những con người có trí khôn, có tình yêu dân tộc và đầy lòng tin yêu vào giòng giống mình. Những năm tháng đó phải được ghi nhớ và truyền từ đời này sang đời kia để giòng giống mình học lấy những bài học xương máu của cha anh về người Cộng Sản, để đừng mắc bẫy chúng và để khắc tội ác của chúng vào bia đá lịch sử.
Chí ít, nếu tôi không nghĩ như trên thì cộng đồng người Việt hải ngoại cũng nghĩ như trên. Cách nghĩ như thế là thuần lý (lý luận lịch sử xã hội) và nhân bản (có lợi trong cuộc tiến hóa khi giữ lại những thông tin về cái xấu để đối xử thích hợp trong tương lai).
Và cũng có tâm lý giống như mọi người có tự do ở đất Mỹ, cũng được luật pháp Mỹ bảo vệ các tình cảm riêng tư và thiêng liêng của mình như mọi công dân Mỹ, từng cá nhân của cộng đồng người Việt ở Bolsa (chí ít là ở Bolsa, nếu không nói là ở cả nước Mỹ, trừ vài người trong sứ quán Việt Nam tại Mỹ) sẽ rất đau lòng, sẽ cảm thấy như bị ai thọc ngoáy vào vết thương của mình mỗi khi trông thấy lá cờ đỏ sao vàng, biểu tượng của nguyên nhân những đau khổ của mình trong quá khứ, những đau khổ của thân nhân mình trong hiện tại và những mất mát lớn lao của đất nước trong tương lai.
Trong tinh thần tự do của Mỹ (mà tôi hy vọng là ở đâu cũng nên áp dụng) thì người dân có quyền và có thể làm bất cứ điều gì mình thích, trừ phi điều đó xúc phạm đến (quyền tự do của) người khác, đặc biệt khi xúc phạm đến tình cảm của cả một cộng đồng. Được sinh sống và thấm nhuần tinh thần tự do, hiểu được rằng không ai được phép làm đau lòng người khác, những người Việt tị nạn này không cho phép bất kỳ ai, bất kỳ tổ chức nào được thọc ngoáy vào vết thương lòng của họ, chà đạp lên tình cảm thiêng liêng của họ bằng cái lá cờ màu đỏ có hình sao 5 cánh màu vàng đó được trưng ra dưới hình thức này hay hình thức khác. Đây là một sự dị ứng, là một thứ tình cảm đương nhiên phải có và chính đáng vì những lý do đã nêu.
Thế nhưng, vẫn có, gần như ở ngay tại Bolsa, mỗi năm lại có một vài kẻ ngu xuẩn đến mức không biết rằng có một thứ tình cảm như vậy, vong bản đến mức không thấy được lịch sử khốn khổ của dân Việt từ những năm 1945, độc ác đến mức tưởng rằng mình có quyền xúc phạm đến cái tình cảm thiêng liêng đó của người khác. Mà hại thay, nhìn kỹ lại thì những kẻ ngu xuẩn, vong bản và độc ác này hóa ra lại là những người hễ ai hỏi tới là liền xưng danh bằng những BA, MA hay DR của các trường đại học nổi tiếng của Mỹ, UC (University of California: đại học cấp quốc gia ở bang CA) gì gì đó. Điều này làm tôi trộm nghĩ hay là nền giáo dục Mỹ cũng tồi. Nhưng không, người Mỹ chỉ truyền dạy cho bạn kiến thức và kỹ thuật, còn nhân sinh quan của bạn, thế giới quan, vũ trụ quan của bạn, nhân cách của bạn phải được bạn tự rèn luyện qua hàng tỉ tỉ sách báo và hàng loạt các phương tiện truyền thông khác và nhất là từ bố mẹ bạn. (Nếu bạn không tích cực học tiếng Việt để hiểu lời bố mẹ bảo ban thì đó là thiệt thòi của bạn, giáo dục Mỹ không quan tâm). Tiếc rằng có nhiều người chỉ cắm đầu cắm cổ học theo chương trình đại học và quên đi những bài học của xã hội và gia đình, đã tự để mình biến thành những cái đầu vô tri vô niệm, biến trái tim mình thành tim kẻ vô nghì bất nghĩa, biến đôi tay tuyệt vời của mình thành những cánh tay rô bô chỉ biết làm những việc người khác sai bảo.
Tôi không học gì về nghệ thuật tạo hình, nhưng tôi biết rằng một tác phẩm sẽ là tồi nếu như chỉ biết lấy hình ảnh của cái này cái kia ráp lại, đó chỉ là một sự sao chép có sắp xếp, hoàn toàn không phải sáng tác và càng không phải sáng tạo, dù có nhân danh cái gì đi nữa. Cứ lấy ngay từ âm nhạc mà suy ra, chỉ có nhạc sĩ lòi sĩ VN mới lấy từng giai điệu của tác giả nổi tiếng hay của dân ca ra ghép thành "tác phẩm" của mình. Không nhạc sĩ nào bưng nguyên xi giai điệu của bất kỳ nhạc gì vào tác phẩm. Nghệ thuật tạo hình cũng thế. Ráp cái cờ của NƯỚC xâm lăng với lá cờ của NƯỚC bị xâm lăng vào với nhau thì dù cho có ngụy biện kiểu gì đi nữa thì cũng chỉ là kiểu làm áp phích tuyên truyền khích động, dù cho có "ông Tây bà Đầm" nào chấm nhất chấm nhì đi nữa thì cũng chỉ là chuyện Cộng Sản (tuyên truyền, xách động, lấy lòng).
ĐỪNG ai mặt dạn mày dầy đi lấy lòng người khác (lại là người đang cho mình ở nhờ, mà hãy chân thành với họ) bằng cái lối rằng mình yêu chuộng hòa bình, rằng dân tộc Việt Nam là một (theo kiểu Việt Cộng), để rồi tự thấy xấu hổ và tự bêu xấu mình mỗi khi người ta hỏi tại sao em và gia đình lại sang bên đất Mỹ này bằng cách bày tỏ một tinh thần muốn hòa hợp phối hợp phối ngẫu gì gì đó với CS mà tiêu biểu là cái cờ đỏ sao vàng rồi vớ lấy cái cờ đó quấn vào người. Những cách cư xử và sống như thế là vô liêm sỉ, là hạ tiện, là không biết tin vào lẽ phải của cuộc di cư vĩ đại mà cha anh mình đã làm mới vài mươi năm nay.
Nói chuyện này, tôi lại nhớ tới một người đã từng chơi với tôi suốt 20 năm và mãi cho đến khi anh ta gián tiếp chửi ông nội và cha đẻ anh ta là những người ngu thì tôi mới đặt một dấu hỏi về cái quan hệ của tôi với anh ấy. Anh ta cãi tôi rằng "nhà nước cộng sản VN cũng tốt chứ" (chỉ vì anh ta vừa được giữ chức phụ tá hiệu phó sau hơn 20 năm cống hiến tận tâm tận lực!). Nếu họ tốt, mà ông nội anh ta không ở lại cùng sống hạnh phúc với họ, lại di cư vào Nam thì quả ông nội anh ta là người ngu, theo đúng cách nghĩ của anh ta.
Với dòng suy tư như thế, tôi đọc được bài sau đây đăng trên báo "Diễn Đàn Giáo Dân" số 87 phát hành tại California. Cảm thấy vui vì có người nói lên ý mình, chỉ thiếu chăng là cái luật bảo vệ tình cảm của cộng đồng mà chưa thấy ai nói nên tôi đã mào đầu bài giới thiệu với ý đó. Trong báo có in một số ảnh chụp các "tác phẩm" đã trưng tại VAALA nhưng bị ban biên tập gạch chéo, ý nói rằng đó chỉ là những hình minh họa chứ không phải cái ý đồ tạo hình phản bội, ngu ngốc và tàn nhẫn đó là của tờ báo.
Lũ con nít đó có lẽ sẽ cãi là thế tại sao lại cứ lôi cái cờ vàng ba sọc đỏ đi diễu đầy đường đầy phố. Xin vỗ ngay vào mặt ai hỏi câu hỏi đó là đừng có cái kiểu nhị nguyên như thế, hễ người ta làm A thì mình phải làm B à! Thực ra, nói bỗ bã thế này: bất kỳ cái gì, nếu không gây đau lòng gì cho cộng đồng nào cả thì nó cứ có quyền nằm ở đâu cũng được nơi công cộng. Cái cờ vàng 3 sọc đỏ, dù cho nó không phải là biểu tượng của một số người Việt hải ngoại nào đó đi nữa, thì nó cũng không xúc phạm cộng đồng nào cả, có xúc phạm chăng là xúc phạm một vài "đứa" (individuals) chứ không phải một tập thể, thế nên nó cứ bay, cứ phất, chỗ nào cũng được.
Nộ Sĩ
Tái bút với các bạn trẻ VAALA, các bạn có quyền đối thoại, có quyền bày tỏ chính kiến, kể cả quyền cởi truồng đi chợ, thế nhưng nếu đại diện cộng đồng lên tiếng với chính quyền về chuyện cởi truồng này của bạn thì bạn sẽ bị buộc phải mặc quần vào đấy, vì "cái mông của bạn đã xúc phạm đến cộng đồng" (trích). Chuyện có thật trong cộng đồng người Mỹ đấy. Không tin thì cứ Google.
===========
No comments:
Post a Comment